Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 386: Chương 386

Bùi Quyết nắm lấy tay nàng, giọng trầm ổn: “Vì sao xin lỗi?”

Tay hắn rất ấm, giữa mùa đông lạnh giá, được nắm lấy thật dễ chịu vô cùng.

Phùng Vận khẽ siết lại tay hắn, mười ngón đan vào nhau.

Nàng không tiện nhắc đến chuyện Phù Dương, chỉ mượn cớ việc hôm nay, cười nhẹ nhận lỗi: “Lần sau ta nhất định sẽ nhớ, nhớ thật kỹ.”

Bùi Quyết liếc nàng một cái.

Nữ nhân này, trong miệng không có chân tình, chỉ toàn tính toán.

Hắn hỏi: “Lại muốn gì nữa?”

Phùng Vận đáp bằng vẻ nghiêm trang rất ra dáng: “Muốn giải dược chứ còn gì nữa.”

Nữ lang mắt phượng khẽ liếc qua, ánh mắt như phủ một tầng nước mỏng, ánh lên thứ ánh sáng khiến lòng người phiêu tán, nhất thời khiến người ta thật khó mà tự chủ.

Bùi Quyết: “Vận nương…”

Hắn định nói gì đó, nhưng Phùng Vận đã đưa tay che miệng hắn lại, lòng bàn tay mềm mại chạm khẽ lên môi hắn, còn tay kia vòng càng c.h.ặ.t lấy eo hắn, rồi cúi xuống, hôn lên mu bàn tay mình, tức là, hôn lên môi hắn qua một lớp tay.

Qua một bàn tay, nàng hôn rất mạnh, đến mức vang lên một tiếng rõ mồn một.

Sau đó vẻ mặt lạnh tanh, thu tay lại, đứng dậy.

“Ta xưa nay không thích ép buộc ai, nếu tướng quân không muốn, vậy thì coi như ta chưa từng nói.”

Nàng hành lễ nghiêm chỉnh, xoay người rất dứt khoát.

“Cáo từ, ta còn phải lo việc chính.”

Bùi Quyết đưa tay ra, nhưng chỉ chạm được một nửa bàn tay nàng, trượt qua như thể nắm phải một con cá chạch, chỉ còn lại chút dư âm mềm mại, nơi đầu ngón tay xoay nhẹ, dục hỏa trong người dâng trào c.uồn c.uộn.

Những chuyện nàng đã quên sạch…

Lại khắc sâu trong trí óc hắn từng chút một.

Tiếng rên ngọt lịm, từng lời “phu quân”, nàng như thể muốn siết c.h.ế.t hắn mới chịu. Dính lấy hắn khiến hắn phát điên, làm hắn mất kiểm soát… Vậy mà sau cùng, nàng quên sạch.

---

Sau khi trở về, Phùng Vận liền tạm thời gác lại chuyện đi tìm Bùi Quyết. Tòng Văn Điền cho người báo lại: mười mấy thanh xà gỗ mà họ mua ở địa phương, vừa chở đến nghị quán thì bị đám giám công của triều đình từ chối tiếp nhận.

Nghị quán không chỉ có người Tấn trông coi, mà còn có giám sát của triều Tề. Họ chỉ chấp nhận gỗ do phủ khố ty c.ung cấp, những nguyên vật liệu từ bên ngoài đều không chấp thuận.

Không có chữ ký, Tòng Văn Điền không dám dùng.

Phùng Vận khẽ cười lạnh.

Nàng không đi tìm Bùi Quyết, mà đến gặp Thuần Vu Diễm.

“Thế tử là người có công lớn thúc đẩy nghị hòa Tấn - Tề, không chỉ là trung gian, mà còn là người đứng đầu góp sức. Kẻ nào dám động đến bạc của ngài, chẳng khác nào tát vào mặt thế tử, sao có thể để yên?”

Thuần Vu Diễm nghe xong thì bật cười.

“Sao không đi tìm vị tướng công kia của nàng?”

Giọng nói chua loét. Phùng Vận cười cong cả khóe mắt, thản nhiên đáp: “Thế tử không thể chỉ chia tiền mà không làm việc. Ta sợ ngài áy náy.”

Thuần Vu Diễm dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ nhỏ nhặt trong bụng nữ lang này.

Nhưng điều khiến hắn khó bì nhất với Phùng Vận chính là…

Nàng luôn có lý do khiến người ta không thể từ chối.

Thuần Vu Diễm lập tức đến trấn Minh Tuyền, tìm giám công của triều Tấn. Hiếm khi thấy hắn cư xử hòa nhã, ôn tồn phân tích thiệt hơn, nhưng đối phương cứ khăng khăng ôm c.h.ặ.t quy định triều đình, sống c.h.ế.t không ký.

Tính ương ngạnh đó khiến Thuần Vu Diễm bật cười.

Giây trước vẫn là giọng nói nhã nhặn của thế tử Vân Xuyên, giây sau tay ra hiệu, hai thị vệ tiến lên kéo người kia quỳ rạp dưới đất, mũi đao gí vào đầu ngón tay.

 

“Ký bây giờ, hay để ta c.h.ặ.t ngón tay rồi ký?”

Khuôn mặt đeo mặt nạ của Thuần Vu Diễm phút chốc trở nên âm trầm khủng kh.i.ế.p, nụ cười tà mị ấy so với mũi d.a.o còn sắc lạnh hơn.

Giám công ký rất nhanh.

Thuần Vu Diễm mỉm cười hài lòng, sai người đưa giấy đến xem qua.

“Sớm biết ngoan ngoãn thế này, thì đâu phải chịu khổ.”

Nói đoạn lười nhác đứng dậy, phất tay:

“Lôi ra ngoài đánh cho một trận ra trò. Loại chó nhãi mượn oai hùm!”

Gỗ được vận chuyển vào nghị quán, công trình lại tiếp tục như thường.

Phùng Vận nhận được tin, liền sai người mang hai chiếc màn thầu đến biếu Thuần Vu Diễm, coi như cảm tạ. Kèm theo lời nhắn:

“Ác nhân tự có ác nhân trị, đa tạ thế tử vất vả.”

Thuần Vu Diễm ở ngay bên cạnh, lễ vật hồi đáp cũng rất nhanh.

Một chiếc đùi gà to, kèm lời nhắn:

“Kẻ làm nhiều điều ác ắt sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Thập Nhị, hãy cẩn thận!”

Phùng Vận nhìn qua một cái, rồi đem cái đùi gà thưởng cho Ngao Tử. Ngao Tử vui mừng khôn xiết, ôm đùi gà hớn hở theo nàng đến trấn Minh Tuyền.

Nàng đang gấp rút hoàn thiện mấy gian cửa hàng phía ngoài nghị quán, chuẩn bị sẵn để kiếm lời trong dịp nghị hòa. Vậy nên cả ngày nàng đều bôn ba ngoài đường, tới lui trấn Minh Tuyền hai lượt. Đến khi đêm xuống trở về Xuân Chừng quán, nàng đã mệt đến mức như sắp nằm lăn ra đất.

Trước khi tắm, nàng nói với Tiểu Mãn:

“Từ mai trở đi, ta muốn cùng Tiểu Châu bọn họ dậy sớm luyện công.”

Không phải để ra trận g.i.ế.t giặc, chỉ là để rèn thân dưỡng thể.

Ít nhất cũng không đến nỗi yếu đến mức… xong việc là ngất xỉu mơ mơ màng màng.

Sau khi tắm xong thay y phục rồi nằm xuống, Tiểu Mãn quỳ bên mép giường xoa bóp cho nàng.

Có người hầu hạ, Phùng Vận thoải mái nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ ấy sâu và ngon, đến khi tỉnh lại thì lửa trong lò đã tàn, trong phòng se lạnh, còn người nằm bên cạnh nàng, không phải Tiểu Mãn, mà là Bùi Quyết.

Hắn vẫn như mọi khi, tựa người nghiêng bên giường, giáp trụ không rời, mày cau c.h.ặ.t, môi mím thành đường, tay còn nắm c.h.ặ.t thanh Bích Ung kiếm, sẵn sàng lao lên g.i.ế.t địch bất kỳ lúc nào.

Phùng Vận từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm vào miếng giáp trên vai hắn. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua đầu ngón tay, nặng nề mà vững chãi, là sức mạnh mang theo sát khí.

Nàng nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên người hắn.

Bùi Quyết không tỉnh lại.

Hắn ngủ rất quy củ, nằm như thế nào thì ngủ đến sáng vẫn giữ nguyên tư thế ấy, giống hệt như con người hắn, ngay thẳng đến cứng nhắc.

Phùng Vận ngồi chờ trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, khép mắt lại.

Trong màn đêm yên ắng, có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

Cảm giác của hai đời người đan xen trỗi dậy trong cơn mê man.

Tựa như đã quay trở về kiếp trước, khi nàng còn xem Bùi Quyết là bầu trời, dịu dàng săn sóc, từng chút từng chút chờ mong bình yên.

Đáng tiếc, về sau trời sập mất rồi.

Nếu không, có lẽ đến giờ này nàng vẫn còn là con c.h.i.m hoàng yến được Bùi Quyết nuôi dưỡng trong phủ tướng quân, ngoài ưu sầu và tự thương thì chẳng còn gì khác, mãi mãi không bay nổi khỏi tầng tầng lớp lớp tường viện kia...

213- Sưởi ấm giữa tuyết lạnh:

Những gian cửa hàng và nhà ở đơn giản của Phùng Vận đã kịp hoàn thành trước khi nghị quán được xây xong.

Những công trình này không cần cầu kỳ như nghị quán, chỉ cần có vật liệu, có nhân lực, lại có tay nghề kinh nghiệm, nên xây dựng rất nhanh.

 

Cửa hàng ở phía trước, nhà ở ở phía sau, xếp xen kẽ dọc theo trục đường lớn nối từ nghị quán về trấn Minh Tuyền. Tuy giản dị, nhưng có nét riêng. Có sự khéo léo sáng tạo của Phùng Vận, có cả tay nghề lâu năm của đám thợ cả, nhìn vào vừa độc đáo vừa thanh nhã.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận