Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 549

“Ừm.” Phùng Vận nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Tiểu Mãn thấy nàng yếu ớt như vậy, tưởng nàng không vui, lại cố ý nói rõ hơn lời Kỷ thị vệ truyền lại.

“Tướng quân sẽ tiếp lễ tại Cù Dự, nhất thời chưa thể quay về. Sợ phu nhân lo lắng, mới để Kỷ thị vệ đích thân đến báo một tiếng.”

“Ta hiểu rồi.”

Phùng Vận chớp chớp mắt, Tiểu Mãn đến đỡ nàng ngồi dậy.

Ngủ chưa đủ giấc, đôi mắt nàng còn nhập nhèm, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, mấy con sẻ đậu dưới mái hiên, ríu rít kêu gì đó.

Nắng vàng rực rỡ phủ xuống, chiếu lên mái ngói trắng tuyết, không khí trong lành, tươi mới. Tuyết tan trời quang, thế gian như được gột rửa thay da.

“Truyền xuống, trong ngoài quét dọn một lượt, bếp thêm món, trên dưới cùng hoan hỉ, kính đáp hoàng ân.”

Tiểu Mãn vui vẻ nhận lời.

Hành c.ung Cù Dự.

Thánh chỉ của Hoàng đế Đại Tấn Hưng Hòa:

Đại tướng quân Bùi Quyết lập đại công, mang đại đức, thiên tử ban thưởng. Sắc phong làm Vương xứ Ung Hoài, ban lễ Cửu tước. Có thể ‘nghe xướng không cần xưng tên, vào triều không cần bước vội, mang kiếm giày lên điện’.

Chỉ là, lễ Cửu tước cực kỳ rườm rà, lại cần rất nhiều lễ khí. Thiên tử ở Trung Kinh, Đại tướng quân ở Tín Châu, nghi lễ khó thể chu toàn. Bởi vậy, do Thái hậu Lý thị thay mặt thiên tử tuyên chỉ tại hành c.ung, ban mũ miện, y phục và ấn thụ, còn các nghi lễ khác, đều đợi về Trung Kinh bù lại.

Lý Tang Nhược đứng giữa đại điện hành c.ung, vận triều phục nghiêm trang, thân thể mỏi mệt, mắt đỏ hoe, trông thấy Bùi Quyết từ giữa hàng văn võ bá quan bước ra, mắt hổ sáng rực, không chút nào giống người đang bệnh. Nhớ lại tấu chương khẩn cấp nhận được từ canh tư, trong lòng nàng ta rối bời, cố nén nước mắt trực trào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Lễ quan xướng: “Đại tướng quân tiếp chỉ.”

Bùi Quyết: “Tạ ơn Thái hậu.”

Lý Tang Nhược nghe hắn nói với giọng lãnh đạm, không chút ấm áp, sống lưng càng thêm lạnh lẽo.

Rõ ràng lông mày, ánh mắt vẫn là gương mặt ấy, mà nàng ta lại thấy hắn xa lạ đến lạ kỳ, giống như con mãnh thú tấn công nàng ta trong tuyết trắng hôm nào, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt lưỡi d.a.o băng giá lên cổ nàng.

Người ta nói, bệnh của Khuông nhi kỳ quái, chắc chắn có liên quan đến đại tướng quân.

Lý Tang Nhược không tin.

Người nam nhân này từng quỳ một gối trước long sàng của tiên đế, phát lời thề:

“Hoàng thiên trên cao, hậu thổ làm chứng, thần Bùi Quyết xin lập thệ: đời này trung thành với bệ hạ, bảo hộ Thái tử, phò tá xã tắc, phục hưng Đại Tấn, khiến vận nước cường thịnh, tuyệt không sinh tâm bất trung. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt.”

Người nam nhân này, từng dẹp bỏ mọi dị nghị, nâng đỡ Khuông nhi lên ngôi, chính tay hắn ôm Khuông nhi, nhẹ nhàng đặt lên long ỷ.

Ngay trước mặt các đại thần, hắn nói:

“Bệ hạ phải ngồi cho vững.”

Khuông nhi còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, bị không khí trang nghiêm trong Kim Loan điện dọa khóc oa oa, mở to mắt tìm mẫu thân khắp nơi.

Chính là người nam nhân này đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khuông nhi, dịu giọng dỗ dành:

“Có thần ở bên, bệ hạ không cần sợ.”

Cũng chính hắn là người đầu tiên bước ra giữa điện, người đầu tiên quỳ xuống.

“Thần Bùi Quyết, khấu kiến tân quân.”

Lúc ấy bá quan mới đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh chúc mừng tiểu hoàng đế:

“Thần đẳng chúc mừng tân quân, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Chính khoảnh khắc đó, Lý Tang Nhược mới thật sự yên lòng sau cơn hỗn loạn vì tiên đế băng hà.

Sự chuyển giao giữa tân triều và cựu triều, thái hậu lâm triều xưng chế, bao nhiêu chướng ngại, bao nhiêu sóng gió, đều nhờ có Bùi Quyết bên cạnh, nàng ta mới có thể an ổn đến thế.

Ba năm qua, từng hình ảnh hiện về trước mắt.

 

Từng lời nói dường như còn văng vẳng bên tai...

Nàng ta đã không còn là quả phụ yếu đuối, đơn côi năm ấy.

Hắn cũng không còn là vị Bùi lang trong đáy lòng nàng ngày xưa.

Nàng ta tự nhủ, bản thân chưa từng thay đổi.

Nàng ta từng phòng bị tất cả các thần tử, duy chỉ không đề phòng hắn.

Mặc cho Lý Tông Huấn nhiều lần khuyên nhủ trước mặt nàng ta rằng, Bùi Quyết thế lớn át chủ, sớm muộn sẽ phản, nàng ta cũng đều để ngoài tai, không tin người nam nhân từng thề sẽ bảo hộ mẫu tử nàng ta chu toàn kia lại khởi binh tạo phản.

Nhưng thế sự vô thường.

Người lang quân mà nàng ta yêu thương nhất, c.uối cùng lại trở thành kẻ địch lớn nhất của nàng ta.

“Điện hạ.” Đường Thiếu c.ung khẽ nhắc.

Lý Tang Nhược hồi thần, ánh mắt rơi vào thân ảnh Bùi Quyết.

“Bình thân.”

Nàng ta vốn định gọi “Đại tướng quân”, nhưng chợt nhớ đến thánh chỉ vừa được ban xuống.

Từ nay, Bùi Quyết không chỉ là Đại tướng quân, mà còn là Vương xứ Ung Hoài, người nắm quyền khuynh triều đình, được ban Cửu tước chi lễ.

Giờ khắc này, nàng ta có thể đứng trước mặt hắn, lấy thân phận trên cao mà tuyên chỉ, cũng chỉ bởi nàng ta là mẫu thân đương kim hoàng đế, là thái hậu lâm triều, thay vua truyền ấn.

Thế nên, nàng ta lại đè nén mọi tâm tư rối loạn, mỉm cười bổ sung một câu:

“Ung Hoài vương điện hạ, miễn lễ đi.”

Bùi Quyết: “Thần tạ ơn chủ thượng long ân.”

Hắn ngẩng đầu, hai tay nâng lên ngang trán, ánh mắt lạnh như sương thu.

Chỉ trong thoáng chốc, Lý Tang Nhược dường như nắm bắt được chút gì đó trong ánh mắt ấy, nhưng khi nàng ta nhìn kỹ lại, tất cả như khói mây tan biến, chỉ còn sót lại vẻ tịch liêu, giá lạnh.

Nàng ta chậm rãi tiến lên, đưa khay chứa ấn thụ tới.

Bùi Quyết đón lấy.

Nội thị dâng vương miện lên.

Lý Tang Nhược khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Bùi Quyết cúi đầu.

“Ung Hoài vương, thụ lễ.”

Do thiên tử tự tay đội mũ miện lên cho thần tử là theo lễ chế, biểu thị hoàng ân long trọng.

Lý Tang Nhược thay mặt thiên tử ban lễ, phải đích thân đội mũ cho Bùi Quyết, chính là nghi thức sắc phong thành vương.

305- Hổ phù ấn thụ.

Lý Tang Nhược từng chính mắt thấy Phùng Vận chỉnh đốn y quan cho hắn.

Thao Dang

Hắn thân hình cao lớn, sợ nàng không với tới, sẽ cúi đầu xuống, như một chú chó lớn ngoan ngoãn, để mặc nàng sắp xếp.

Đó vốn dĩ là khung cảnh mà thuở thiếu nữ Lý Tang Nhược đã từng mơ tưởng.

Ngày ngày đối diện Bùi Quyết, nàng ta bên cạnh gảy đàn pha trà, hắn luyện kiếm múa đao, mồ hôi nhễ nhại, sau đó thần thái sáng rỡ bước tới, cúi đầu trước mặt nàng ta, để nàng ta lau mồ hôi, thay áo, đôi mắt hắn sáng rực niềm vui…

“Ung Hoài vương.”

Lý Tang Nhược hơi ngẩng khuôn mặt kiều diễm, nhìn thẳng về phía Bùi Quyết đang đứng giữa điện.

m.á.u trong người sôi sục, trong mắt mang theo chờ mong.

Kiếp này không thể làm thê tử của hắn, không thể sớm tối kề cận, vì hắn đội mũ thay y phục, thì cứ xem đây là một lần bù đắp cũng được.

“Thần tự mình làm.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận