Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 500: Chương 500

Phùng Vận nghĩ bụng chắc Bùi Quyết chưa về nhanh thế đâu, liền ôm lấy Ngao Tử, nghiêng người nằm xuống khép mắt lại.

Trong nội thất tĩnh lặng như tờ, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách.

Nàng trở mình nằm nghiêng, đưa lưng về phía ngoài, vậy mà vẫn không yên lòng được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh bờ vai rộng lớn của hắn, eo lưng rắn chắc, rõ ràng là thân hình cao ráo cân đối, cơ bắp vừa vặn, vậy mà chỗ kia lại thật khiến người ta sợ hãi...

Bùi Quyết bước vào, lúc ấy Phùng Vận vẫn chưa ngủ, cũng không mở mắt, chỉ có Ngao Tử đang nằm đó mở mắt liếc hắn một cái, rồi lặng lẽ lủi đi, chui vào “ổ mèo” mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho nó.

Bùi Quyết thử chạm vào chăn đệm, nhìn bóng lưng nàng, ngồi xuống mép giường.

“Ngủ rồi à?”

Hắn luôn hỏi một câu như thế.

Nếu nàng ngủ rồi, tất nhiên sẽ không đáp.

Nếu đáp lại, tức là chưa ngủ.

Phùng Vận cố tình không trả lời.

Quả nhiên, hắn ngồi lặng nhìn nàng một lúc, rồi khẽ thở dài, nằm xuống bên cạnh, hai tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trước n.g.ự.c, tư thế ngủ nghiêm chỉnh, khép mắt lại.

Trong phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ hơi thở.

Phùng Vận thấy hơi ngột ngạt.

Nàng chầm chậm mở mắt.

Sau lưng không có động tĩnh gì.

Nàng khẽ xoay đầu lại, nhìn thấy mái tóc hắn còn ẩm ướt.

Bùi Quyết vẫn không nói gì, nàng từ từ nghiêng người áp sát lại, dựa vào cánh tay hắn.

“Tướng quân giận rồi à?”

“Ừm.” Một tiếng từ cổ họng hắn bật ra, nặng nề mà sâu thẳm, Bùi Quyết phản ứng nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay, cánh tay dài vươn ra ôm lấy eo nàng, chỉ dùng một chút lực, cả người Phùng Vận liền nhẹ bẫng, bị hắn ôm thẳng từ bên kia qua, cùng nhau c.uộn vào trong lớp chăn gấm mềm mại.

Hương thơm của nụ cười lan tỏa.

“Vận nương.” Hắn khẽ gọi nàng, giọng pha chút khàn đục, đầy tình ý, “Ta nhịn không nổi nữa rồi.”

Phùng Vận cổ họng nghẹn lại, vừa định mở miệng thì đã bị hắn chặn lại, không cho nàng cơ hội từ chối, đôi môi nóng bỏng ập xuống, điên c.uồng như một con mãnh thú vừa tỉnh giấc, như thể muốn nuốt chửng nàng chỉ trong một hơi…

Hơi thở chạm nhau, dồn dập và gấp gáp, Phùng Vận nắm c.h.ặ.t lấy cánh tay hắn, nhắm c.h.ặ.t mắt lại, tim đập thình thịch như trống trận, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng…

Thao Dang

Hắn ôm nàng thật c.h.ặ.t, c.h.ặ.t đến mức nàng không thở nổi.

Người hắn nóng rực, giữa tiết trời giá lạnh, ngay cả than hồng trong lò cũng không bằng thân thể c.uồng nhiệt ấy, da thịt nóng bỏng như thể chỉ cần khẽ chạm sẽ bùng cháy ra tia lửa. Cái lạnh tan biến, cả người nàng như được sưởi ấm, dòng m.á.u toàn thân đều bị hắn làm bùng cháy.

“Tướng quân.” Nàng không kìm được, khẽ rên lên, giọng run rẩy gọi hắn.

Bùi Quyết không lên tiếng, hơi thở phả vào chiếc cổ dài của nàng, trượt xuống xương quai xanh, khiến nàng rùng mình, cánh tay đang ôm eo nàng cũng khéo léo gỡ bỏ chiếc áo ngủ vốn đã rộng mềm, lòng bàn tay khi đặt lên, dịu dàng đến không thể tin nổi, Phùng Vận khẽ thở dài một tiếng đầy mãn nguyện…

“Lấy cái đó đi…”

Nàng nói giọng nghèn nghẹn, mang chút nũng nịu oán trách.

Ngụ ý rõ ràng nhìn về phía bậu cửa sổ.

Nơi đó có bàn trang điểm, bên dưới đặt thứ có thể trói buộc hắn.

Bùi Quyết không đáp, đan tay với nàng.

 

“Không cần.” Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, “Sẽ không làm nàng đau đâu.”

Miệng nam nhân, toàn là đồ bịp bợm.

Phùng Vận chẳng tin chút nào, hai tay vòng lấy cổ hắn, ghé sát tai hắn thì thầm:

“Đợi thân thể ta hồi phục khá hơn, tướng quân muốn làm gì cũng được. Giờ thì không được chiều theo ngài, tay chân chẳng biết nặng nhẹ, chỉ cần mạnh một chút, ngày mai ta sẽ không dậy nổi để dự buổi nghị định kết minh hai nước nữa. Ngài nói xem, có phải ngài cố ý không muốn ta đi, để rồi ở lại liếc mắt đưa tình với vị Lý Thái hậu kia?”

Bùi Quyết khựng lại, thân thể cứng đờ trong chốc lát, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm, chẳng biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên như giận dữ mà nhào tới ôm nàng hôn lấy hôn để, hôn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng ran, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi chống tay chống chân mà nói:

“Nàng đúng là hành ta mà.”

“Oan uổng quá!” Phùng Vận vừa xoa bả vai rắn chắc của hắn, vừa cảm nhận được sự căng cứng nơi đó, không nhịn được bật cười, “Đối với nam nhân mà nói, dù sao cũng chỉ là một lần, thì có gì khác biệt đâu…”

Bùi Quyết: …

Nàng nói năng khinh bạc, nghĩ gì nói nấy, chẳng hề bận tâm rằng đang ở trước mặt hắn là dạng đức hạnh gì.

Bùi Quyết sớm đã quen, chưa từng trách mắng lời lẽ nàng.

Nhưng lần này nghe không xuôi tai, hắn không nhịn được, mạnh tay nhéo lấy chóp mũi nàng.

“Lần sau nàng ngâm chân, mới nhúng nửa chừng đã bị giữ lại không cho vào nước, nàng sẽ biết có gì khác biệt.”

Cái ví von này…

Phùng Vận ngẩn người, sau đó bật cười khúc khích, chẳng biết nghĩ tới điều gì, mà cười đến mức phấn khích hẳn lên, thân thể khẽ run, khiến cả chăn cũng tuột xuống theo, dáng hình uyển chuyển như đồi ngọc chập chùng, khiến ánh mắt Bùi Quyết càng thêm nóng bỏng, không thèm chấp nàng nữa, đi đến dưới bàn trang điểm ngoan ngoãn lấy đồ trở về, đưa cho nàng.

“Nàng làm đi.”

Phùng Vận liếc mắt nhìn, lập tức rụt lại.

Không phải nàng cố tình làm khó Bùi Quyết, chuyện này, nước chảy thành sông tất nhiên sẽ vui hơn là gượng ép trúc trắc, chỉ là hai người thật sự không hợp sức, một khi hắn nổi điên, nàng sẽ phải chịu khổ lớn.

Phùng Vận chỉ muốn vui vẻ, không muốn chịu khổ.

Nàng không còn giống kiếp trước, đau lòng vì nam nhân, tình nguyện tự mình gánh lấy, cũng không để nam nhân phải phiền lòng.

Bây giờ, nàng sống theo cảm xúc của mình, vui đâu làm đó, không muốn ấm ức bản thân dù chỉ một chút.

“Yêu Yêu. Mau lên.”

Bùi Quyết đang giục nàng.

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn gợi cảm, như hàm chứa bao cảm xúc chưa thốt thành lời.

Phùng Vận đáp khẽ một tiếng, xoay lưng lại.

Thật là tiểu thư yếu đuối!

Bùi Quyết nhìn nàng một lúc, không nói gì, đột ngột siết lấy eo nàng, lật người nàng lại, lập tức đè xuống, đôi mắt đen thẳm như vực sâu nhìn chăm chăm nàng.

Phùng Vận: “Sao thế, muốn cưỡng ép ta à…”

Hắn cúi đầu, hôn xuống.

“Ưm!” Phùng Vận mở to mắt một chút.

Không nói nên lời.

Hắn rất dễ dàng tìm được điểm yếu của nàng.

Có lẽ là mang theo chút tức giận, hắn quả thật dùng vải buộc như nàng yêu cầu, nhưng chẳng hề vội vàng chạm đến nàng, mà như đang trả đũa chuyện nàng trêu chọc ban nãy, cứ làm cho nàng tê mỏi rã rời, đến cả mu bàn chân cũng căng c.h.ặ.t, rốt c.uộc chỉ có thể thở dốc mà cầu xin hắn:

“Tướng quân… đừng mà…”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận