Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 405: Chương 405

Nước mắt Đại Mãn tuôn như suối.

Cùng người mà khác phận, nàng ta sớm đã biết điều đó.

Cũng là nữ nhi của Phùng gia, cùng chung dòng m.á.u với các tỷ muội Phùng gia, vậy mà nàng ta lại phải làm đầy tớ, kẻ hầu người hạ dưới chân họ…

Giang Đại lắc đầu: “Đừng mơ mộng hão huyền nữa. Phu nhân chưa lên tiếng, thì ai chứng minh được ngươi là nữ nhi ruột của phủ quân? Cho dù ngươi nói ra, thì ai sẽ tin?”

Đại Mãn cúi đầu, hai tay ôm lấy thân mình: “Giang thúc là người tốt, Đại Mãn biết. Nhưng phương thuốc Kim Khuê Khách, Đại Mãn thật sự không thể đưa cho thúc được, Thập Nhị nương mà biết, nhất định sẽ lột da ta…”

Thấy nàng ta vẫn cố chấp, ánh mắt Giang Đại lại trở nên hung dữ.

“Tính khí ngươi cứ cứng đầu như thế, sớm muộn gì cũng sẽ chuốc khổ. Ngươi không sợ khổ, vậy ngươi không sợ mẫu thân ngươi khổ sao? Với bệnh tình như bà ta, với tâm nguyện của bà ta, ngươi thật sự định làm ngơ à…”

Đại Mãn nức nở không thành tiếng, cúi đầu, cả người như co rút lại, chỉ muốn chui về cái ổ chó hoang của nàng ta, chỉ cần được sống cùng mẫu thân, thế là đủ rồi.

Giang Đại lại đưa tay ra.

“Đưa đây! Đừng để ta phải nói lần thứ hai.”

Đại Mãn khịt mũi, từ từ thò tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra tờ giấy vàng đã gấp kỹ, vừa khóc vừa giao cho Giang Đại.

“Giang thúc, thúc phải nhanh lên. Ngàn vạn lần đừng để Thập Nhị nương phát hiện.”

Giang Đại thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm. Sẽ không để ngươi khó xử đâu. Chỉ là từ nay, ngươi cũng phải ngoan ngoãn một chút. Bên phía Thập Nhị nương có động tĩnh gì, phải lập tức truyền tin về cho phu nhân.”

Đại Mãn ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ.

“Vậy… khi nào phu nhân mới… cho mẫu thân ta một danh phận? Cho ta một danh phận?”

Giang Đại nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

“Rồi sẽ có thôi. Chờ Thập Tam nương làm hoàng hậu, không chỉ mẫu nữ ngươi có danh phận, có khi còn chỉ hôn cho ngươi một mối duyên lành, danh chính ngôn thuận nữa ấy chứ.”

---

Trên bếp lò bày sẵn bộ trà cụ, Phùng Vận và Nam Quỳ đối diện nhau, đang trò chuyện về chuyện gì đó thú vị, nét mặt rạng rỡ đầy ý cười.

Đại Mãn lê bước trở về, hồn vía như đã bay đi.

Tiểu Mãn kéo nàng ta một cái: “Tìm được khăn tay của nữ lang chưa?”

Đại Mãn lắc đầu.

Tiểu Mãn thắc mắc: “Vậy sao đi lâu thế?”

Đại Mãn ngẩng đầu nhìn nàng, định nói lại thôi.

Tiểu Mãn không nỡ trách, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, nữ lang không phải người hay chấp nhặt. Không tìm được thì thôi, sợ gì chứ?”

Thân thể Đại Mãn hơi cứng lại.

Nàng ta trông… có vẻ rất sợ sao?

Liệu có để Phùng Vận nhận ra điều gì không?

Một người sắc sảo như nàng ấy, nhất định sẽ nhận ra.

Một nỗi tuyệt vọng âm thầm dâng lên trong lòng Đại Mãn, như thể trước mắt là một vực sâu, nàng ta sắp rơi xuống, tan xương nát thịt.

Tiểu Mãn thấy nàng ta vẫn đứng ngây ra, liền kéo lấy tay áo nàng ta, nghi hoặc hỏi: “A tỷ làm sao vậy? Nhanh vào bẩm với nữ lang đi chứ?”

Đại Mãn “ừm” một tiếng, ngẩn ngơ hồi lâu mới lảo đảo bước vào.

“Không tìm được à?” Phùng Vận nhìn vẻ mặt nàng ta, giọng ôn hòa, “Không cần tìm nữa đâu. Là ta quên mất, cái khăn thơm đó, ta vốn chưa đem theo.”

Viền mắt Đại Mãn lập tức đỏ hoe.

Cái nhục vô cớ đó cứ mắc nghẹn nơi cổ họng.

Muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói được, chỉ có nước mắt rơi lã chã.

 

“Sao? Ta trách ngươi một câu cũng không được à?” Phùng Vận mỉm cười, “Khóc đến đỏ cả mắt rồi kìa?”

“Không phải.” Đại Mãn cúi đầu, “Là nô tỳ cứ tưởng đã đánh mất khăn tay của nữ lang, có chút sợ hãi.”

 

“Sợ cái gì, ta lại ăn thịt người chắc?”

Nàng liếc nhìn Đại Mãn, dáng vẻ thản nhiên vô sự, vươn vai lười biếng rồi nói với Nam Quỳ:

“Bên tướng quân chắc cũng xong rồi, ta đi xem một chút.”

Nam Quỳ lập tức đáp lời, vui vẻ đứng dậy, khom người hành lễ.

“Chuyện trong cửa hàng, phu nhân không cần bận tâm. Có gì phát sinh, th.i.ế.p và Anh nương sẽ bàn bạc xử lý. Nếu thật sự không xoay sở được, lúc đó mới báo lên phu nhân.”

Phùng Vận gật đầu, không nói thêm gì, để mặc Tiểu Mãn giúp nàng buộc áo choàng, rồi thảnh thơi bước ra khỏi quán ăn.

Bên ngoài gió mạnh.

Lá cờ xanh trước cửa quán bị gió thổi phần phật.

Trước cửa trà quán, Thuần Vu Diễm và Giang Ngâm đang đứng đối diện trong gió lạnh.

Giang Ngâm cúi đầu, hai tay xoắn c.h.ặ.t khăn tay, trông rất căng thẳng, không dám nhìn thẳng vị thế tử Vân Xuyên cao hơn nàng ta cả cái đầu kia.

Thuần Vu Diễm cũng không nói gì, chiếc mặt nạ che đi nét mặt của hắn, nhưng ánh mắt kia thì không thể giấu. Rõ ràng, cảm xúc trong đôi mắt đẹp ấy khác hẳn vẻ cười cợt khi đối diện với Phùng Vận, lúc này lại nghiêm túc và chín chắn.

Phùng Vận liếc nhìn khung cảnh ấy, khẽ cười, rồi thản nhiên đi lướt qua hai người.

“Phùng Thập Nhị.” Thuần Vu Diễm quay đầu nhìn nàng.

Phùng Vận quay lại, chắp tay hành lễ: “Thế tử.”

Thuần Vu Diễm khẽ cau mày, giọng mang vài phần lạnh lẽo: “Nàng không thấy ta sao?”

Phùng Vận cười: “Thấy rồi.”

Nhìn là biết Thuần Vu Diễm không vui, nhưng y lại mím môi, đè nén cảm xúc, hạ giọng nói:

“Ta tới để xem, cái sinh ý nhỏ của nàng có kiếm lời được không?”

Phùng Vận bật cười: “Thế tử yên tâm, ta nói giữ lời. Phần của thế tử, một đồng cũng không thiếu.”

Thuần Vu Diễm nhướng mày: “Cái đó chưa chắc. Nàng đâu phải người tốt.”

Phùng Vận lập tức im lặng.

Trước mặt Giang Ngâm, người này còn giữ vẻ nghiêm cẩn, có vài phần phong thái thế tử.

Mà đến lúc nói chuyện với nàng thì liền trở nên khó ưa thế này.

Nàng chẳng buồn dây dưa.

Nơi này cách nghị quán chỉ trăm bước, nàng không muốn đứng đây mà hứng gió lạnh.

Phùng Vận khẽ phẩy tay, xoay người bước nhanh đi.

Không ngờ Giang Ngâm lại đi theo sau, dáng vẻ rụt rè nhìn nàng.

“Th.i.ế.p nghe Anh nương nói phu nhân có đến đây, vốn định ra chào hỏi, thì vừa lúc gặp được thế tử…”

Phùng Vận cảm thấy nàng ta không cần phải giải thích với mình.

Nhưng ánh mắt Giang Ngâm e dè sợ hãi, như sợ nàng hiểu lầm điều gì đó.

“Th.i.ế.p không nói gì với thế tử cả. Th.i.ế.p không quen thế tử. Nhưng hắn ta đột nhiên hỏi, hỏi th.i.ế.p trên người có…”

Thấy nàng ta ngập ngừng, Phùng Vận liếc sang: “Hỏi cái gì?”

Giang Ngâm cúi đầu, hơi thẹn thùng đáp: “Hỏi th.i.ế.p, phía lưng dưới… có bớt không…”

Phùng Vận hỏi tiếp: “Vậy ngươi trả lời sao?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận