Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 569

Trước khi đến điền trang, Dương thập trưởng vẫn còn nghĩ, trong thôn Hoa Khê e rằng chỉ có Lý chính nương tử mới có thể ra mặt sắp xếp chỗ ở cho đám người kia.

Người khác dẫu có lòng cũng bất lực thôi.

Nhưng nghe nàng nói giờ, lại như thể... không định nhúng tay?

Ông ta lập tức có chút bối rối, chắp tay nói:

“Lý chính nương tử, bọn họ đều là người tha hương, ngày trước đến định cư ở An Độ cũng chẳng có thân thích, bạn bè gì để nương tựa, giờ nhà cửa sập rồi, cũng không còn chốn dung thân...”

Phùng Vận đáp:

“Vậy thì nghĩ cách dựng lại nhà, ít nhất cũng phải giúp họ vượt qua mùa đông này đã…”

Dương thập trưởng nói:

“Xây nhà đâu phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa, còn phải tốn kém, lại ngay lúc tuyết lớn thế này…”

Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn Phùng Vận.

Ý tứ trong lời không cần nói rõ, vẫn là hy vọng nàng xuất tiền trợ giúp.

Hơn mười hộ, kéo cả gia quyến tính ra cũng phải vài chục người. Ăn mặc, chi phí đều không nhỏ. Có người còn chút lương thực dự trữ, nhưng cũng có người chỉ còn mỗi thân thể và một cái chăn giữ ấm.

Phùng Vận trầm ngâm một lát rồi nói:

“Không giấu gì ngươi, từ năm ngoái đến nay, Trường Môn trang của ta đã lần lượt cưu mang không ít người. Nhà nghèo bếp nhỏ, gánh nặng cũng không nhẹ…”

Nhìn thấy sắc mặt Dương thập trưởng lộ vẻ lúng túng, nàng dừng một chút rồi bất chợt nói:

“Trong thôn Hoa Khê cũng đâu chỉ có Trường Môn là một hộ lớn. Đối diện Hoa Khê chẳng phải có vị Thế tử đến từ Vân Xuyên đang ở đó sao? Dương thập trưởng không bằng dẫn mấy vị thập trưởng, ngũ trưởng qua đó thăm hỏi, cứ bảo là láng giềng tương trợ, thỉnh Thế tử giơ tay giúp một phen.”

Lúc này mọi người mới hiểu ra, hóa ra những lời dạo đầu của Phùng Vận đều là để dẫn dắt đến chuyện này, nhờ vị Thế tử giàu nứt vách kia rút chút ngân lượng, gánh chút trách nhiệm.

Dương thập trưởng ngẫm nghĩ, thấy quả thật là đạo lý.

Thế tử Vân Xuyên giàu có vô song, chỉ cần động một ngón tay là giải quyết xong khó khăn, còn có thể thu được danh tiếng tốt, cớ gì không làm?

“Đa tạ Lý chính nương tử chỉ điểm.”

Mấy người rối rít cáo lui.

Phùng Vận thì dẫn người đi khắp trang xem xét tình hình, vì đã được sửa sang trước Tết nên nhà cửa đều ổn thỏa, chỉ có chuồng ngựa chuồng bò là tuyết đọng chưa kịp dọn, có vài chỗ dột nước, nhìn vào thấy không an toàn.

Khải Bính dẫn theo bộ khúc đi đốn tre, chằng thêm xà gỗ, gia cố những chỗ cần gia cố, bận rộn suốt một buổi.

Phùng Vận đang cau mày suy nghĩ, bỗng giật mình, lập tức gọi A Lâu tới hỏi:

“Nhà họ Tôn còn ở dưới chân núi chứ?”

A Lâu gật đầu.

Nhà thợ săn họ Tôn ấy vốn là người tử tế, lúc đầu Phùng Vận mới đến trang trại, nhà họ có săn được gì tốt cũng mang qua đổi lấy lương thực, còn thường tặng thêm ít nhiều. Lâu dần qua lại, cũng thân thiết hơn các hộ khác.

A Lâu cười nói:

“Vẫn ở đó. Trước khi tuyết lớn phong núi, tiểu lang nhà họ còn mang đến mấy con thỏ rừng, c.u gáy, cả hơn chục cân thịt nai. Nghe cậu ta nói năm nay tích trữ được không ít, không thiếu thốn gì cả.”

Hắn nghĩ Phùng Vận định gửi thêm lương thực cho nhà họ, ai ngờ nàng mở miệng lại nói:

“Ngươi đi thông báo nhà họ Tôn, bảo họ mang hết đồ đạc đáng giá, cả lương thực nữa, dọn ra đây ở tạm Trường Môn một thời gian.”

A Lâu nghi hoặc hỏi:

“Vì sao vậy ạ?”

Phùng Vận cau mày.

Nàng mơ hồ nhớ kiếp trước, năm có trận tuyết lớn này, hình như từng xảy ra lở tuyết trên núi, nhưng cụ thể khu vực nào, có gây thương vong hay không thì ký ức lại không rõ.

“Ngươi chỉ cần bảo họ, trong thôn đã có nhiều nhà bị tuyết đè sập. Bây giờ bão tuyết ngày càng lớn, họ lại sống sát chân núi, nếu có chuyện gì thì khó lòng xoay xở. Mà mùa này cũng không đi săn được gì, chi bằng dọn ra ở tạm đây, qua Tết rồi tính.”

A Lâu có hơi khó xử.

 

Nhà họ Tôn là hộ đàng hoàng, đàng hoàng ăn Tết mà bắt họ cả nhà dời đi phiền đến người khác, e là họ chẳng mấy vui lòng.

Phùng Vận bật cười:

“Còn phải xem bản lĩnh miệng lưỡi của Lâu tổng quản ngươi đến đâu nữa.”

A Lâu lại ngượng ngùng đỏ mặt.

Hắn gọi một tùy tùng, xách theo đèn gió, cùng nhau vào núi.

Chớp mắt, trời đã tối đen.

Dương thập trưởng hớn hở quay về báo tin vui, nói Thế tử Vân Xuyên từ bi vô lượng, cho phép những người trong thôn không còn nơi ở được chuyển đến “Vân Trang” của y.

Nhưng có một điều kiện: ăn ở không thu phí, nhưng phải làm việc.

Sau khi được sự đồng thuận của những người ấy, Dương thập trưởng liền đưa tất cả đi.

Khải Bính thở phào một hơi:

“Nương tử thật cao minh, đẩy được củ khoai bỏng tay ra ngoài rồi.”

Hồi đó mọi người đều nhận cùng một khoản tiền định cư, nhiều hộ trong thôn Hoa Khê đã xây được nhà mới, dẫu tạm bợ cũng sẽ gia cố cẩn thận, không đến nỗi sập đổ dễ dàng như vậy.

Cho nên hắn cho rằng những người kia toàn là kẻ lười biếng.

Phùng Vận khẽ cười:

“Cứ xem như là món đại lễ tặng cho Thế tử đi. Y đang cần người mà.”

Tiểu Mãn cũng bật cười:

“Thế tử đúng là hữu dụng.”

Dùng xong bữa tối, Phùng Vận nằm trên giường đất đang cháy ấm, đọc sách thì người gác cổng đến bẩm báo:

“Thuần Vu Thế tử cầu kiến, nói là đến tạ lễ.”

Tạ lễ?

Phùng Vận nheo mắt, từ tốn khoác áo đứng dậy.

Thao Dang

“Đi xem thử.”

Một bóng dáng quen thuộc đứng dưới hành lang, thân hình cao ráo tuấn tú, thay một bộ cẩm bào đỏ thêu hoa quý giá, giữa đêm tuyết trắng càng toát lên vẻ phong hoa tuyệt sắc. Nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng đèn lồng, khiến dung mạo vốn đã mê người càng thêm lạnh lùng uy nghiêm.

Phùng Vận hành lễ:

“Tham kiến Thế tử.”

Thuần Vu Diễm nhìn nàng thật lâu, không nói một lời.

Phùng Vận bị ánh mắt y nhìn đến má hơi ấm lên, khẽ cười:

“Thế tử đến tận cửa, chẳng lẽ là để hỏi tội?”

Khóe môi Thuần Vu Diễm nhếch lên, ra hiệu cho Hướng Trung mang hộp thức ăn lên, giọng nói nhẹ nhàng, thấp thoáng ý cười:

“Lâu ngày không gặp, mà Phùng Thập Nhị lại biết nghĩ cho ta như vậy, nếu không đích thân đến cảm tạ, chẳng phải bản Thế tử vô lễ hay sao?”

Lâu ngày không gặp?

Phùng Vận bước lên chậm rãi, để Cát Quảng nhận lấy hộp thức ăn, mỉm cười hành lễ:

“Vậy tiểu nữ xin đa tạ Thế tử.”

Thuần Vu Diễm nhìn nàng khách sáo, xa cách, bộ dạng như sắp đuổi khách, giọng cũng trở nên nhàn nhạt:

“Không mời ta vào trong ngồi một lát sao?”

Phùng Vận đáp:

“Đêm đã khuya, e là bất tiện, mong Thế tử lượng thứ.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận