Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 399: Chương 399

Quả may thay ông ta gặp phải Tả Trọng, một người cứng nhắc nhưng rất nguyên tắc, đối mặt với sứ thần nước Tề cũng không dám tỏ ra khinh miệt quá đáng.

Hắn vỗ về Phùng Kính Đình rồi lui ra.

Ở ngoài hoa đường, nhìn thấy Cát Quảng xách hai bầu rượu cùng một hộp đồ ăn đi tới.

"Tả thị vệ." Cát Quảng cười tủm tỉm, "Phu nhân nói, vị phủ quân này bình thường chỉ tham hai thứ. Một là rượu ngon, hai là mỹ nữ. Phu nhân không thể hiếu kính mỹ nhân, nhưng rượu ngon thì không thể thiếu."

Lại đưa rượu cho Tả Trọng.

"Làm phiền Tả thị vệ rồi."

Chỉ là chuyện nhỏ, lại là mệnh lệnh của Phùng Vận, Tả Trọng đương nhiên không từ chối, gật đầu nhận lấy rượu ngon cùng hộp đồ ăn, quay lại ra hiệu cho thủ vệ mang vào cho Phùng Kính Đình.

Phùng Vận không nói sai, Phùng Kính Đình quả thực nghiện rượu.

Hơn nữa, ông ta còn có một tật xấu, hễ uống rượu vào là đầu óc mơ hồ, dễ mất kiểm soát, vì thế lần này đến Tín Châu, Trần thị đã dặn đi dặn lại không được uống say để lỡ việc lớn.

Phùng Kính Đình ghi nhớ, ban đầu không định uống.

Nhưng mở nút ra ngửi một cái, con sâu rượu như chui thẳng vào óc, ông ta hít một hơi sâu.

"Uống một chén cũng không sao."

Có đồ nhắm, lại nhàn rỗi, một chén vào bụng liền kéo theo chén thứ hai.

---

Trong phòng.

Hai người sớm đã quên mất Phùng Kính Đình đang chờ ở ngoài.

Lục yêu vô lực xuân hoa diễm, oanh thanh kiều đề hương vi yêm.

Bùi Quyết quyết tâm để nàng nếm thử sự lợi hại, thu hết lòng thương xót, tàn nhẫn vùi dập đóa hoa mềm mại hồng tươi, tìm đến lối nhỏ hương thơm liền từng tấc từng tấc xâm nhập...

Hắn như điên c.uồng.

Không biết đã trải qua mấy lần luân hồi, hai người gần như cùng lúc căng cứng thân thể, mười ngón tay đan vào nhau, không phân biệt được ai khổ sở hơn ai, ai khoái lạc hơn ai, cực khoái đồng thời lan tỏa khắp chân tay.

Hai người gần như cùng lúc đạt được.

Phùng Vận xoa xoa bụng, xương quai xanh tinh xảo dưới cổ ngọc theo nhịp thở nhẹ nhàng chuyển động. Làn da nàng trắng nõn, hành bóc vỏ cũng không sánh bằng sự mịn màng tinh tế của nàng, sau một phen mài mòn như vậy, khóe mắt hơi đỏ như thoa son, đường cong thân thể ấm áp kiều diễm tựa như rơi vào điếm yếu trong lòng người, nhìn thêm một lần nữa liền cảm khái sự thiên vị của tạo hóa khi tạo ra con người.

Vốn dĩ đã là một đóa hoa kiều diễm tuyệt thế.

Lại được mưa móc tưới tắm, càng thêm diễm lệ như ảo như thực.

Bùi Quyết chống tay dậy, hôn nàng.

Phùng Vận thực ra không tiếp nhận nhiều, nhưng thân thể như bị xé ra, mệt mỏi nghiêng đầu ướt đẫm mồ hôi sang một bên.

"Đừng chọc ta."

Bùi Quyết xoa xoa eo nàng, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay trơn mượt.

Đều là mồ hôi.

"Có muốn tắm rửa không?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.

Phùng Vận không nhúc nhích, một ngón tay cũng không động đậy được.

Trong không khí tỏa ra mùi thơm nồng nàn mê hoặc, lén lút chui vào khoang mũi, không hề đánh thức linh hồn tỉnh táo của nàng, vẫn mơ màng mê muội, mà người trên thân này, căn bản không có dấu hiệu mệt mỏi...

Nàng động đậy eo, "Không cần nữa."

Bùi Quyết: "Đây chính là bản lĩnh của nàng?"

Phùng Vận: ...

Tâm can nàng run lên.

Lúc nãy thực ra nàng không phân biệt được là ý nghĩ kéo chân hắn lại nhiều hơn, hay khát khao nguyên bản của thân thể nhiều hơn, vướng víu xuống lại càng không biết là mình đang ve vãn hắn, hay bị hắn ve vãn.

"Mệt rồi."

Nàng không động, nhưng không chịu nổi sự ma sát như vậy.

Hơi thở ấm nóng phả xuống, khiến nàng rùng mình9876.

Nàng đẩy hắn một cái, được lợi rồi còn ra vẻ, giọng chọc ghẹo:

 

“Đường đường là Đại tướng quân, không lo việc triều chính, giữa ban ngày ban mặt trốn trong trướng doanh dây dưa, không sợ người ta cười chê sao?”

Bùi Quyết cố tình cọ vào nàng, hơi thở hơi trầm thấp:

“Chữa bệnh cứu người, điều chế giải dược, bản tướng thật là đại thiện nhân.”

“Không ngờ Đại tướng quân cũng có lúc mặt dày vô sỉ đến thế.”

Phùng Vận đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ hắn, nơi còn đọng lại mồ hôi lạnh, lười nhác nói:

“Tướng quân vẫn nên đi gặp phụ thân ta một lần đi.”

Bùi Quyết nhíu mày.

Vừa nãy chính nàng là người níu kéo hắn, bây giờ quay đầu lại như thể hắn mới là người ghét bỏ thân nhân của nàng vậy.

Nữ nhân này, quen thói giở trò quấy rối.

May mà lần này nàng còn tỉnh táo, sẽ không quay đầu làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Không chờ đã là chờ rồi. Nàng cứ để ông ấy nghỉ tạm ở Xuân Chừng viện một lúc, đợi ta từ An Độ trở về, rồi sẽ cùng đến trấn Minh Tuyền.”

Phùng Vận khẽ cười.

Đến nước này rồi, mà hắn vẫn muốn đi quận An Độ.

“Tướng quân quả nhiên là người trung nghĩa.”

Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy đi thẳng đến phòng tắm.

Bùi Quyết nghe tiếng nước bên trong, giật mình.

Trong phòng tắm không có nước nóng dự bị, nàng dùng nước lạnh để rửa mình sao?!

Hắn vội vã theo vào, cầm lấy áo choàng choàng lên người nàng.

“Nàng làm gì thế?”

 

Phùng Vận chớp mắt, “Không rửa thấy khó chịu.”

Bùi Quyết: “Đợi đã, ta gọi người mang nước nóng tới.”

Phùng Vận không cãi lại hắn, chỉ “ồ” nhẹ một tiếng, trở lại ngồi bên giường, buông rèm xuống, không biểu cảm chờ đợi.

Bùi Quyết thấy dáng vẻ ấy, còn khó chịu hơn cả khi nàng phủi tay phủi tình như mọi lần.

“Vận nương.” Hắn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua vai nàng,

“Ta sẽ phi ngựa đi, cố gắng trở lại trước khi trời tối.”

Nhưng ngựa có nhanh đến đâu thì đã sao?

Đến An Độ rồi, gặp được Lý Tang Nhược, liệu hắn còn có thể muốn đi là đi được sao?

Phùng Vận liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

“Tướng quân cứ tùy ý.”

Bùi Quyết: …

Mọi lời đều nghẹn nơi cổ họng.

Chốc lát sau, hai thị vệ khiêng thùng nước nóng vào phòng tắm.

Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Chờ họ rời đi, Phùng Vận không nói không rằng, kéo hai chân trắng nõn, bước thẳng vào, không thèm để ý đến hắn, rồi vô cùng thoải mái mà tắm rửa.

Tắm xong bước ra, thì thấy Đại Mãn và Tiểu Mãn đã đến, mang theo y phục sạch của nàng, đầu đầy mồ hôi, đang đứng ngoài đợi.

Phùng Vận hơi ngẩn người:

“Sao các ngươi lại đến đây?”

Tiểu Mãn nói:

“Kỷ thị vệ vừa rồi cưỡi ngựa đến báo, bảo bọn nô tỳ chuẩn bị quần áo, khăn sạch cho phu nhân rồi lập tức theo tới đây. Nô tỳ còn chưa kịp thở, đã bị người ta kéo đi rồi.”

Phùng Vận liếc nhanh một cái, gật đầu “ừ” nhẹ, thay xiêm y sạch sẽ, quay đầu lại thấy trong phòng không còn bóng dáng Bùi Quyết.

“Tướng quân đâu rồi?” nàng hỏi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận