Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 512: Chương 512

Chính là đoản kiếm Tiễn Thủy mà năm xưa Bùi Quyết đã tặng.

“Ta rất yêu thích nó, dĩ nhiên phải mang theo bên mình.”

Phùng Vận mỉm cười, lại đút nó trở vào, bình tĩnh nhìn Bùi Quyết nói: “Tướng quân yên tâm, ta sẽ tự biết chăm sóc bản thân.”

Bùi Quyết nhìn thẳng vào mắt nàng, giây lát, hắn đưa tay vén lọn tóc mai nàng ra sau tai, rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, bàn tay tràn đầy ấm áp.

“Nó từng g.i.ế.t người chưa?” Hắn hỏi.

Phùng Vận áp mặt vào lòng bàn tay hắn, “Trước kia thì chưa.”

Ý là, về sau không chắc.

Bùi Quyết nói: “Ta sẽ dạy nàng.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại dài dằng dặc.

Họ nhìn thấy trong mắt đối phương là biến cố sau bức tường nhà, là m.á.u chảy thành sông.

“Ừm.” Phùng Vận khẽ mím môi, đuôi mắt chân mày đều thấp thoáng ý cười dịu dàng, “g.i.ế.t người khác thì chưa chắc, nhưng g.i.ế.t chính mình thì ta chắc chắn làm được.”

Sắc mặt Bùi Quyết trầm xuống, lạnh lùng nhìn nàng, “Dù có nguy hiểm đến đâu, cũng đừng nảy sinh ý nghĩ đó. Chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ tới cứu nàng.”

Phùng Vận ôm lấy cổ hắn, khẽ hôn lên môi hắn.

“Đi đi, ta sẽ sống thật tốt.”

“Không được nói đùa.” Bùi Quyết rất nghiêm túc, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh như băng sương.

Phùng Vận thu lại nụ cười, gật đầu, “Ta ghi nhớ rồi.”

Lúc này Bùi Quyết mới gỡ tay nàng ra, xoay người rời đi. Phùng Vận không biết hắn sẽ làm gì, nhưng từ khoảnh khắc hắn tự mình dắt nàng xuống từ vọng đài, nàng đã biết, Bùi Quyết sẽ không buông tay nàng, ít nhất là bây giờ sẽ không.

Quỹ đạo kiếp này, c.uối cùng cũng đã khác rồi...

Như vậy, cơn phong ba mà hắn phải đối mặt, tất nhiên sẽ nhiều hơn nàng gấp bội.

Lý Tông Huấn không ở Tín Châu, nhưng lại sai người như Đường Thiếu c.ung đến đây, đám sứ thần kia cũng không thiếu bè cánh của lão ta. Nói nhỏ thì là nữ nhân tranh đấu, nói lớn thì là “mưu hại Thái hậu”, động đến quốc cơ...

Kéo một sợi mà lay chuyển cả thân thể.

Nếu Bùi Quyết cứ nhất quyết che chở nàng, thì tất sẽ bị phe Lý thị gạt bỏ. Mũi tên đã rời c.ung không thể quay đầu lại, m.á.u đổ trong nghị quán chỉ là chuyện nhỏ, sau đó có khi sẽ kéo theo làn sóng huyết chiến không hồi kết trong nội bộ triều đình.

Bùi Quyết là đã đoán trước được hiểm họa, nên mới dặn dò nàng từ trước, đề phòng cái giá phải trả.

Có những con đường, một khi bước lên rồi, là không thể quay đầu nữa.

Ngoài phòng nghỉ của Lý Tang Nhược, Diêu Nho đứng yên bất động.

Bùi Quyết vừa đến, Diệp Sấm liền tiến lại, thì thầm bên tai hắn.

“Không cho vào.”

Bùi Quyết hơi cau mày, “Ai không cho vào?”

Diệp Sấm quay đầu nhìn về phía Đường Thiếu c.ung.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là y ngáng đường.

Bùi Quyết lạnh lùng nhìn sang, “Chậm trễ việc cứu trị Thái hậu, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”

“Tướng quân bớt giận.”

Đường Thiếu c.ung bình tĩnh quay đầu nhìn lại, dường như không hề bị khí thế của Bùi Quyết áp đảo.

“Thái y lệnh đang chẩn trị cho điện hạ, nhất thời chưa cần những lang trung giang hồ…”

Bị người ta nói thẳng mặt là lang trung giang hồ, nhưng Diêu Nho cũng không giận, chỉ mỉm cười chắp tay thi lễ.

Bùi Quyết hừ lạnh:

“Đường Thiếu c.ung, ngươi cũng thật to gan lớn mật.”

 

Một tiếng ấy khí thế bức người, khiến cấm quân giữ cửa lập tức căng thẳng cả người.

“Ngươi dám khinh thường Diêu đại phu, người đã cứu chữa cho hàng vạn tướng sĩ Bắc Ung? Tránh ra! Bản tướng phải vào gặp Thái hậu, nếu không...”

Dưới con mắt của bao người, hắn đặt tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Thiếu c.ung.

“Bản tướng nghi ngờ ngươi có tâm tư bất chính, cố ý ép Thái hậu thoái vị!”

Chư sứ chấn động.

Cục diện giằng co, bị hành động của Bùi Quyết phá vỡ.

Nói gì không quan trọng, làm gì mới là then chốt.

Đại tướng quân mang theo lang trung, lại còn dẫn theo bao nhiêu binh sĩ đến đây, nào phải đến khám bệnh cho Thái hậu, rõ ràng là hắn mới là kẻ muốn ép c.ung.

Đường Thiếu c.ung nhìn khuôn mặt sát khí của Bùi Quyết, đứng bất động.

“Xin tướng quân thứ lỗi, Thái hậu vẫn chưa tỉnh, chưa thể diện kiến các thần công…”

“Hừ!” Bùi Quyết rút kiếm nhanh đến mức Đường Thiếu c.ung chỉ thấy trước mắt loé lên một cái, còn chưa kịp nhìn rõ thì cổ đã cảm thấy lành lạnh, truyền đến một trận đau nhói.

“Tướng quân…” Đường Thiếu c.ung hít sâu một hơi, “Có thể cho tại hạ mượn một bước nói chuyện chăng.”

Bùi Quyết lạnh lùng nhìn chằm chằm y, thấy n.g.ự.c y phập phồng, căng thẳng mà không hoảng loạn, liền phất tay ra hiệu.

“Các ngươi lui xuống.”

Đám thị vệ lui ra hơn mười bước, Đường Thiếu c.ung dường như vẫn chưa yên tâm, đi sang một bên, rồi mới quay người lại chắp tay, đợi Bùi Quyết bước đến, lúc ấy mới khẽ ngẩng đầu.

“Tướng quân đưa đại phu đến, là có dụng ý gì?”

Bùi Quyết nhìn thẳng vào y, hỏi ngược lại:

“Ngươi không cho đại phu khám cho Thái hậu, lại là có dụng ý gì?”

Hai người nhìn nhau không chớp mắt.

Một lúc sau, Đường Thiếu c.ung mới chậm rãi mở miệng.

“Xem ra trong lòng tướng quân đã có chủ ý rồi.”

Với tính tình của Bùi Quyết, nếu chưa nghĩ kỹ thì đã chẳng gây chuyện lớn đến vậy, càng không cố tình làm Thái hậu mất mặt.

“Làm như thế, là để chống lưng cho phu nhân sao?”

Bùi Quyết nhìn y không nói một lời:

“Ngươi tính là cái thá gì?”

Một môn khách trong phủ Thừa tướng, quả thật không có tư cách chất vấn hắn. Đường Thiếu c.ung khẽ mím môi, trong ánh mắt âm u lộ ra một tia cười mỉa.

“Ta chẳng là gì cả, chỉ là năm xưa từng làm tham mưu quân sự dưới trướng Tạ Hiến tướng quân, được ông ta tin dùng.”

Ánh mắt Bùi Quyết loé lên, sắc mặt thoắt cái trở nên u ám.

“Vì sao lại quy phục Lý Tông Huấn?”

“Tướng quân chẳng phải cũng đang làm đại tướng quân dưới triều Tấn đó sao?”

Đường Thiếu c.ung nhàn nhạt đáp, cụp mắt không nhìn hắn nữa.

“Thù sâu như biển còn chưa báo, tướng quân sao có thể vì một nữ nhân mà rối loạn tâm trí?”

Y khẽ liếc qua, nhìn chằm chằm Bùi Quyết không chớp mắt.

Thao Dang

“Tướng quân có thể làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được làm hại Lý Thái hậu.”

Chờ đợi là việc giày vò nhất.

Trong gian phòng, khắp nơi tĩnh mịch, Phùng Vận uống hai chén trà sâm, cả người như muốn bốc hỏa.

“Cát Quảng.” Nàng gọi người của mình, “Bên đó có tin gì không?”

Cát Quảng hơi do dự, liếc nhìn thị vệ và cấm quân ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Phu nhân, thuộc hạ tạm thời chưa ra ngoài được, nhưng vừa rồi quan sát thấy không có động tĩnh gì. Có lẽ Thái hậu vẫn chưa tỉnh lại…”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận