Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 508: Chương 508

281- Kẻ mang tâm tư riêng.

Trời trong nắng ấm, như thể ai nấy đều đang mang tâm trạng vui vẻ.

Tại Cù Dự, Lý Tang Nhược vẫn đang chải chuốt.

Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt nàng ta có phần tái nhợt, nàng ta soi mình trong gương đồng một hồi, rồi chỉ vào gò má:

“Chỗ này đánh thêm chút phấn má, để tăng khí sắc.”

Sau khi mang thai, ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng lại bồn chồn, nàng ta gầy đi, trông cả người tiều tụy yếu ớt.

Lý Tang Nhược dù đi đến đâu cũng phải trang điểm tinh tế, ngay cả lớp sơn đỏ trên móng tay cũng không cho phép có chút sơ suất, người trang điểm rất cẩn thận.

“Con vẹt mà thế tử đưa tới đâu rồi?”

Thái hậu đột nhiên hỏi, c.ung nữ sững ra một lúc mới kịp phản ứng.

Thao Dang

“Đang nuôi trong vườn ạ.”

Lý Tang Nhược khẽ cụp mắt xuống:

“Đưa nó đến trước mặt ai gia.”

Tối hôm diễn yến ở Cù Dự, Thái hậu mất thể diện, từ đó liền không ưa gì con c.h.i.m mà Thuần Vu Diễm đưa tới, bao nhiêu ngày nay cũng chưa từng liếc mắt nhìn một lần, lúc này lại nhớ ra?

c.ung nữ không dám hỏi nhiều, lập tức đi ra ngoài, chẳng mấy chốc liền mang con vẹt mỏ đỏ đến.

Lý Tang Nhược không chạm vào nó, chỉ liếc mắt một cái rồi mỉm cười nói:

“Hoạt bát linh lợi, đúng là một con c.h.i.m khéo léo, lát nữa mang theo đến Minh Tuyền đi.”

c.ung nữ không đoán nổi tâm tư của Thái hậu, đặt lồng c.h.i.m bên cạnh cửa, bên ngoài lồng phủ thêm một lớp vải đen.

Trần Hỉ bước vào, kể về chuyện ở trấn Minh Tuyền, nói rằng Tề Đế chuẩn bị màn “bách hí”, trong đó có không ít trò vui, Lý Tang Nhược vốn khinh thường đồ của phương Nam, nhưng lại có chút hứng thú với vị cao tăng đến từ Thiên Trúc.

“Vậy ai gia phải xem kỹ một chút, xem hắn có thể biến pháp ra sao.”

Trần Hỉ mỉm cười vâng dạ, Lý Tang Nhược nhìn gã thêm mấy lần, liền nghĩ đến Phương Phúc Tài.

Bị giam ở Địch Kỵ Ty bao lâu nay, Phương Phúc Tài đến giờ vẫn chưa từng hé miệng nói nửa câu bất lợi về nàng ta.

Lòng nàng ta muốn cứu y lại càng mãnh liệt.

Thế là nhớ tới Đường Thiếu c.ung, khẽ nhíu mày hỏi Trần Hỉ:

“Đường tiên sinh đâu?”

Trần Hỉ đáp: “Đường tiên sinh sáng sớm đã đến Minh Tuyền, nói hôm nay đông người hỗn tạp, đi trước để quan sát rõ ràng.”

Ánh mắt Lý Tang Nhược thoáng trầm xuống, bàn tay vô thức vuốt bụng dưới, nhớ đến kế hoạch mà Đường Thiếu c.ung nói đêm qua, không kìm được mà bật cười.

“Vậy ngươi còn không mau chuẩn bị xe? Ai gia cũng muốn đến sớm một chút, xem náo nhiệt.”

Trần Hỉ vâng lời lui xuống, còn chưa ra khỏi cửa thì lại nghe thấy Lý Tang Nhược gọi lại:

“Khoan đã! Có tin gì của tướng quân không?”

Trần Hỉ quay đầu, gương mặt đầy khó xử nhìn Lý Tang Nhược, lời đến miệng mà ngập ngừng không nói ra được.

“Đồ nô tài thối.” Lý Tang Nhược chán ghét nhất là cái bộ dạng lề mề ngốc nghếch của gã, chẳng có nửa phần lanh lợi như Phương Phúc Tài, “Có lời thì nói, ấp úng cái gì? Cẩn thận ai gia cắt lưỡi ngươi.”

Sống lưng Trần Hỉ lạnh toát, hoảng sợ cúi đầu thật thấp.

Người khác nói cắt lưỡi có thể là nói đùa, nhưng Thái hậu thì có thể làm thật.

“Kẻ hèn nghe được tin, đêm qua ở Xuân Chừng quán có mời đại phu, hình như là phu nhân của tướng quân có thai, tướng quân vui mừng khôn xiết, sáng nay vừa vào doanh trại đã hạ lệnh cho quân sĩ thêm cơm…”

Gã ấp a ấp úng, nói cũng không xong, không nói cũng không xong, trong lòng sợ đến tim đập thình thịch.

Thế nhưng, Lý Tang Nhược dường như tâm trạng hôm nay rất tốt, không nổi giận, cũng không trách mắng, đôi mắt đen láy ánh lên ý cười sâu không dò được.

 

“Có thai rồi à, vậy thì đúng là nên chúc mừng hắn rồi.”

Nơi sân giữa của nghị quán, phía nam có dựng một cái sân khấu.

Khi trước Phùng Vận xây dựng nghị quán, đã sớm nghĩ đến việc sau khi định xong minh ước, nơi này có thể tiếp tục sử dụng. Nay quả nhiên đã phát huy tác dụng.

Minh ước vừa định, hiếm khi có dịp thảnh thơi.

Bách tính mười dặm tám thôn đều đổ về phía này.

Dù không vào trong xem được đầu đuôi thế nào, nhưng đứng ngoài nhìn náo nhiệt một phen cũng là điều tốt.

Cấm quân lại vây thành ba lớp trong, ba lớp ngoài.

Nam Khôi, Sài Anh đều hết sức tò mò, Phùng Vận cố ý dẫn bọn họ cùng Giang Ngâm đi theo, cộng thêm đám tuỳ tùng thì tổng cộng cũng hơn mười người.

Lúc Bùi Quyết đến nơi, nàng đã chuẩn bị xong, yếu ớt ngồi trên ghế mềm, làm người ta hoảng hốt một phen.

Gương mặt nhỏ ấy trắng bệch, không chút huyết sắc, dáng vẻ như bệnh đã lâu chưa lành.

“Vì sao không nghỉ ngơi trong nhà?”

Giọng hắn không trách cứ, nhưng Phùng Vận lại giả bộ không vui, liếc hắn một cái đầy hàm ý, hai hàng mi cong khẽ run rẩy, chân mày hơi chau lại.

“Chẳng lẽ tướng quân không muốn ta đi sao?”

Bùi Quyết nhìn đám tuỳ tùng đứng cạnh nàng.

Chỉ một ánh mắt lạnh nhạt quét qua, mọi người liền đồng loạt cúi đầu.

Bùi Quyết lặng lẽ đứng đó, không nói gì. Phùng Vận cảm thấy có chút ngột ngạt, nâng mắt nhìn hắn, chống tay định đứng lên, “Quên chưa hành lễ với tướng quân…”

Bùi Quyết khom người, ấn nàng ngồi lại, đôi mắt sáng như đuốc.

“Thật sự muốn đi?”

Bốn mắt nhìn nhau.

Trời trong xanh, mắt hắn rất sáng, đứng trong bóng sáng đan xen, tựa như có thể nhìn thấu tâm can nàng.

Lặng lẽ đối diện một lúc, Phùng Vận vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Hắn buông lòng bàn tay, “Đi thôi.”

Trên sân giữa diễn xiếc tạp kỹ, được để trống. Hành lang xung quanh là khu vực xem biểu diễn, đại sảnh nghị sự thì được bố trí thành nơi tiệc nhạc vui vầy, trong các gian phòng bên có ca cơ, vũ cơ qua lại, ai nấy mặt mày đều tươi cười, hết sức hoà thuận.

Trong đại điện vẫn đang bày biện yến tiệc, mà buổi diễn đã sắp bắt đầu.

Người Phùng gia đến sớm, dẫn theo Phùng Trinh, Phùng Lương cùng hai thị th.i.ế.p của Phùng Kính Diêu, đang ngồi dưới hành lang, cả một nhà nữ quyến nhìn qua rất hoà mục vui vẻ.

Gia quyến của các sứ thần khác, ai đến được thì cũng đã đến.

Trong những dịp như thế này, Trần phu nhân là người khéo léo nhất, thấy ai cũng tươi cười hớn hở, ai ai cũng khen ngợi bà ta biết cách xử thế.

Phùng Vận và Bùi Quyết vừa bước vào nghị sảnh liền có gia nhân đến dẫn đường, khách nam và khách nữ được phân chỗ ngồi riêng. Bùi Quyết nhìn Phùng Vận một cái, bước chân hơi khựng lại, Phùng Vận liền mỉm cười với hắn.

“Ta đi chào hỏi một chút.”

Ý nàng nói là đi chào người Phùng gia.

Bùi Quyết gật đầu, liếc nhìn Diệp Sấm, rồi dẫn theo những người khác rời đi.

Diệp Sấm cùng mấy thị vệ đi theo Phùng Vận, Nam Khôi, Sài Anh, Giang Ngâm mấy người cũng đi cùng.

Các mỹ cơ ai nấy đều xinh đẹp, vừa xuất hiện nơi đông người liền thu hút vô số ánh mắt.

Trần phu nhân chưa đợi Phùng Vận đến gần, đã chủ động đứng dậy, cười bước ra đón.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận