Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 504: Chương 504

Đại Mãn mím môi, không nói lời nào.

Phùng Vận liếc nhìn nàng ta, đợi đến khi Khải Đại lang đi xa, mới hỏi:

“Thế nào?”

Đại Mãn đứng quay lưng về phía người khác, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho Phùng Vận.

“Trần phu nhân đưa cho ta.”

Phùng Vận không vội mở thư, mà chỉ chăm chú nhìn nàng.

“Ai đưa cho ngươi?”

Đại Mãn đứng bên cạnh, nghe giọng nàng lạnh nhạt không chút cảm xúc, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Hôm nay ở nghị quán, là Giang Đại lặng lẽ nhét vào tay ta.”

Đôi mắt Đại Mãn đầy lo lắng, nhưng khoảnh khắc này lại sáng lên vô cùng.

Phùng Vận khẽ cười, cúi đầu, ánh mắt u ám mở thư ra xem, nhìn nội dung một chút rồi đưa lại cho Đại Mãn.

“Xem xong... liền đốt đi.”

Trời dần dần tối sầm lại.

Hôm nay Bùi Quyết trở về rất sớm, cũng không như thường lệ, vội đến rồi vội đi, mà là ở lại Xuân Chừng quán, cùng Phùng Vận dùng bữa tối.

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, chân trước tướng quân vừa bước vào phòng, thì chân sau Kỷ Hựu đã dẫn mấy thị vệ đến, mỗi người ôm một hòm rương, chuyển toàn bộ y phục và vật dụng cá nhân của tướng quân đến đây.

“Phu nhân, đồ đạc của tướng quân nên để đâu ạ?”

Tiểu Mãn cười tươi rói, bẩm báo với Phùng Vận.

Đại tướng quân dọn đến ở, vậy thì Tả thị vệ cũng có thể nhìn thấy mỗi ngày.

Nàng vui đến mức suýt nữa thì phát điên rồi.

Phùng Vận liếc nàng một cái, “Cứ để tạm trong phòng ta.”

Đồ của Bùi Quyết cũng không nhiều, chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, mà hắn sống cũng đơn giản, không có những sở thích kỳ quái gì, thật ra cũng không ảnh hưởng mấy đến nàng.

Chỉ là...

Nàng cảm thấy hành động này có chút kỳ lạ.

Nói là vợ chồng giả, chỉ tận hưởng khoái lạc, không chịu trách nhiệm cơ mà?

279- Cực kỳ gian nan.

Đám nha hoàn đang thu dọn thì bên ngoài có người đến báo, nói đại lang quân tới, còn mang theo khách.

Ở Tín Châu, bên cạnh Ôn Hành Tố ngoại trừ Thân Đồ Quýnh, Dương Kỳ cùng mấy huynh đệ, thì chỉ còn mấy người hắn cứu ra từ nhà lao khi đại quân Bắc Ung phá Tín Châu.

Chẳng lẽ là người Phùng gia tới?

Phùng Vận nghĩ vậy, bèn gọi Tiểu Mãn: “Trang điểm lại cho ta.”

Nàng nghĩ, không thể để mất thế trước mặt người Phùng gia, nhất định phải tinh thần sảng khoái mà gặp người.

Bùi Quyết nghe vậy, cầm lấy Bích Ung kiếm liền ra ngoài.

Phùng Vận lấy làm lạ, “Tướng quân định đi đâu?”

Bùi Quyết: “Luyện kiếm.”

Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng, cũng không để tâm, người này sức lực dồi dào, đi giải tỏa một chút cũng tốt, tránh để tối lại tới dây dưa nàng.

Một đoàn người xuất hiện ở Xuân Chừng viện, Ôn Hành Tố cưỡi ngựa, bên cạnh là một cỗ xe ngựa, tùy tùng có đến bảy, tám người, oai phong tiến vào viện.

Mành xe ngựa vén lên, tỳ nữ đỡ xuống, mỹ nhân cười tươi như hoa.

Không phải Phù Dương Nghi thì là ai?

“A Vận.” Phù Dương Nghi vốn đã thân thiết với Phùng Vận, thấy nàng đứng ở cửa, liếc nhìn Ôn Hành Tố rồi lập tức chạy đến ôm lấy nàng.

 

“Ta đến thăm ngươi đây.”

Nàng có gì đáng để thăm chứ?

Phùng Vận liếc nàng ta một cái, không vạch trần ý đồ nhỏ của nàng ta, chỉ cười trách yêu:

“Sớm biết là Bình Nguyên quận chúa, thì ta đã không trang điểm kỹ như vậy rồi.”

Hai người vừa nói vừa cười, sóng vai đi vào trong, Ôn Hành Tố lặng lẽ theo sau, cùng bước vào hoa sảnh.

Có nha hoàn dâng trà, ba người ngồi quanh bàn, thong thả nhấp từng ngụm.

Phù Dương Nghi quan sát một lượt xung quanh.

“Căn nhà này thu dọn rất thoải mái, A Vận đúng là có mắt nhìn…”

Phùng Vận mỉm cười: “Ta không có thu dọn gì cả, đều là đại huynh sắp xếp từ trước.”

Phù Dương Nghi nhìn Ôn Hành Tố đang ngồi yên tĩnh, trong lòng khẽ dâng lên một tia ấm nóng.

Trầm ổn, đoan chính, phong nhã lịch thiệp, vị Ôn tướng quân này không chỉ hợp với thẩm mỹ của nàng ta, ngay cả cách bày biện trong nhà cũng vừa ý nàng ta.

Chỉ là cảm giác xa cách quá rõ ràng.

Hắn sẽ giữ sự ôn hòa, nhưng không cho người ta chút hơi ấm nào...

Một nam nhân như vậy, nàng ta không khỏi thấy tiếc nuối.

Lang quân tốt thật khó tìm.

Hai người trò chuyện một lúc, Ôn Hành Tố không lên tiếng.

Phùng Vận đều thu hết thần sắc của hắn vào trong mắt.

“Đại huynh hôm nay gặp Trần phu nhân rồi sao? Bà ấy lại nói gì huynh à?”

Hôm nay Trần phu nhân cũng ở Minh Tuyền, Phùng Vận thấy bà ta gọi Ôn Hành Tố đi, nhìn sắc mặt thế kia, chắc lại là mẫu tử bất hòa?

Ôn Hành Tố ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn nhu.

“Bà ấy muốn ta cưới thê tử.”

Nụ cười của hắn nhàn nhạt mà xa cách, không nhìn ra là vui hay giận.

Người ai cũng phải thành thân, tuổi của Ôn Hành Tố cũng nên có gia thất rồi.

Thật ra Phùng Vận cũng nghĩ như vậy.

Nhưng với tính cách của Trần phu nhân, nhất định sẽ không chiều theo ý hắn, chọn con dâu chắc chắn phải là nữ lang thế gia, có lợi cho bản thân và gia tộc…

Nghĩ đến mình, lại nhìn đại huynh, Phùng Vận thật sự cảm thấy Phù Dương Cửu là một đôi rất hợp với đại huynh.

Nàng từ tốn nghiêng người, rót đầy chén trà nóng cho Ôn Hành Tố.

“Đại huynh nghĩ thế nào?”

Ôn Hành Tố rũ mắt xuống.

“Tùy duyên.”

Phù Dương Nghi không nhìn hắn, trước khi Ôn Hành Tố trả lời, trái tim đã đập loạn lên, nàng ta nín thở, đến khi hắn trả lời rồi mới âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, nàng ta chẳng phải chính là mối duyên của Ôn Hành Tố sao?

Thao Dang

“Ôn tướng quân, ta có lời không biết có nên nói hay không.”

Ôn Hành Tố khẽ mím môi, “Quận chúa cứ nói.”

Phù Dương Nghi nói: “Ôn tướng quân có lẽ cho rằng nam tử lấy gia quốc làm trọng, tình yêu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ta là người từng trải, hiểu rõ nhất…”

Nàng ta lại âm thầm cắn răng, nhìn thẳng vào Ôn Hành Tố mà nói:

“Phu thê vô tình, hối hận dài lâu, hủy hoại cả một đời.”

Sắc mặt Ôn Hành Tố khẽ biến, ánh mắt thoáng lướt qua một tia u sầu, bị Phù Dương Nghi nhanh chóng bắt được, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười mỉm, hắn chắp tay lễ độ với nàng ta.

“Ôn mỗ cảm tạ Phù Dương quận chúa nhắc nhở, đã ghi nhớ trong lòng.”

Phù Dương Nghi giật giật khóe môi, cười gượng một tiếng, không nói nổi thêm câu nào nữa.

Ôn Hành Tố lại ngồi thêm chốc lát, rồi đứng dậy cáo từ, cảm xúc trong mắt giấu rất kỹ, lúc nói “cáo từ” còn dịu dàng mỉm cười với Phù Dương Nghi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận