Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 496: Chương 496

Tiêu Trình lại gọi Phùng Kính Diêu vào nội điện.

“Cửu Linh tiên sinh có từng đảm nhiệm vị trí tây tịch(*) ở gia học họ Phùng tại Hứa Châu không?”

(*)Tây tịch: vị trí phó giáo thụ tại tư thục.

Phùng Kính Diêu nghe vậy thì khom tay thi lễ, đáp:

“Bẩm bệ hạ, chưa từng.”

Tiêu Trình chau mày nói:

“Thiên hạ ngày nay, có thể dễ dàng thắng được Yến Bất Tức, e chỉ có Cửu Linh tiên sinh mà thôi.”

Chính vì có nghi ngờ này, nên đến lượt Phùng Vận tỷ thí với Yến Bất Tức, hắn đặc biệt đưa ra vài đề toán học nan giải từng được Cửu Linh tiên sinh để lại năm xưa.

Không ngờ Phùng Vận vẫn đáp trúng toàn bộ, không sai một chỗ.

“Bệ hạ.” Phùng Kính Diêu biết Tiêu Trình đang hoài nghi điều gì, thở dài một tiếng, nói:

“Việc hôm nay, thần cũng như có xương cá mắc họng, vô cùng khó chịu.”

Dứt lời, ông ta hướng về Tiêu Trình, khom người hành đại lễ.

“Phùng thị dưỡng ra đứa nữ nhi bất hiếu như vậy, khiến Đại Tề đánh mất Tín Châu, thần thân là gia chủ, không thể chối bỏ trách nhiệm.”

Tiêu Trình phẩy tay.

Dù khi nãy mấy người đứng đầu do Tôn Sĩ Tài cầm đầu có lời bóng gió, nhưng hắn giữ Phùng Kính Diêu lại, không phải để truy cứu trách nhiệm.

“Phùng công hồi tưởng lại xem, Thập Nhị nương từ nhỏ đã có tư chất toán học sao?”

Phùng Kính Diêu lắc đầu, dáng vẻ hết sức khiêm c.ung:

“Năm nàng ba tuổi, Thái phó khen là thần đồng, cũng chỉ vì nhận mặt chữ nhiều hơn hài tử khác vài phần mà thôi, lại nể mặt gia phụ nên nói lời khách khí, sau bị người khác truyền miệng, mới thành chuyện thật.”

Tiêu Trình hơi nhướng mày.

“Trẫm tò mò là những phù ngữ kia, rốt c.uộc có dụng ý gì?”

Nỗi nghi hoặc của hoàng đế, cũng chính là nghi hoặc của Phùng Kính Diêu.

“Hổ thẹn, hổ thẹn. Đợi tiểu đệ của thần từ Tín Châu trở về, có lẽ sẽ rõ phần nào.”

274- Mặt dày vô địch.

Niềm vui của Phùng Vận hình như chậm hơn mọi người một nhịp. Mãi đến khi trở về Xuân Chừng quán, lúc tâm tình mọi người đã dần lắng xuống, nàng mới bất ngờ bộc phát.

Vừa nhìn thấy Ngao Tử chạy ra đón, nàng lập tức lao tới, ôm c.h.ặ.t lấy nó.

“Ngao Tử, tỷ tỷ thắng rồi!”

“Thắng rồi, thắng rồi!”

Ngao Tử dạo này vào đông bồi dưỡng lớp mỡ, béo lên không ít, nàng suýt nữa ôm không nổi, hai bên cùng ngã nhào lên giường gỗ. Ngao Tử dường như cũng cảm nhận được niềm vui của nàng, lăn lộn phơi bụng, đầu không ngừng cọ vào người nàng…

Cả viện Xuân Chừng chìm trong niềm hân hoan, trên dưới đều phấn khởi, Phùng Vận còn đặc biệt dặn nhà bếp nấu thêm mấy món ngon để mừng chiến thắng.

Gia nhân theo chủ tử vui mừng náo nhiệt, còn Phùng Vận thì dần dần trầm lặng lại.

Nàng ôm lấy Ngao Tử, pha một ấm trà thanh, ngồi trên giường lười cạnh cửa sổ, cúi đầu vuốt lông lưng của Ngao Tử, yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút sợ.

Tiểu Mãn và Đại Mãn liếc nhìn nhau.

“Phu nhân, sao lại không vui?”

“Hửm?” Phùng Vận ngẩng đầu, hơi bất ngờ, khẽ mím môi cười:

“Không phải không vui, chỉ là đang nghĩ vài chuyện. Các ngươi lui xuống đi, đóng cửa lại, không cần để ý tới ta.”

Trước đây cũng từng có những lúc như vậy.

 

Khi bọn họ vừa bị Phùng Kính Đình đưa vào doanh trại quân Tấn, Phùng Vận thường như thế thỉnh thoảng đóng kín cửa một mình, trông như tâm tình không tốt, nhưng đến khi mở cửa bước ra, lại khôi phục như thường.

Đám nha hoàn lần lượt lui ra.

Cửa phòng khép lại.

Phùng Vận thở phào một hơi, cúi đầu áp cằm lên đầu Ngao Tử, khẽ nói:

“Tiểu Ngao, ngươi nói cho tỷ biết, tiếp theo, nên làm thế nào mới phải đây?”

Khi mọi chuyện tuần tự tái hiện theo quỹ đạo tiền kiếp, Phùng Vận sẽ cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn. Thế nhưng, khi mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược với tiền kiếp, sự bất an ấy cũng chẳng hề thuyên giảm.

Thay đổi, đồng nghĩa với việc những điều nàng có thể lấy làm tham chiếu ngày càng ít đi.

Ký ức trong đầu sẽ dần trở nên vô dụng, đừng nói đến những chi tiết vụn vặt thay đổi, ngay cả những đại sự liên quan đến vận mệnh, nàng cũng chẳng thể dựa theo kinh nghiệm mà tiên đoán được nữa...

Hôm nay tại nghị quán, nhìn qua thì nàng nổi bật không ai sánh, đại thắng toàn cục.

Thao Dang

Nhưng cây cao đón gió.

Hai nước Tấn, Tề; Lý Tang Nhược, Tiêu Trình, và cả Phùng gia, đều đã xem nàng là cái gai trong mắt, nàng tự đẩy mình ra trước mọi người, cũng là tự đẩy mình đến trước mặt kẻ thù…

Từ nay về sau, phong ba tất sẽ không ít...

Nàng còn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì tiếng cười nói ngoài viện chợt ngừng lại.

Ngay sau đó, nghe thấy giọng Tiểu Mãn có phần ngập ngừng gọi nàng ngoài cửa:

“Phu nhân, người gác cổng báo, nói là Phủ quân… Phủ quân có việc gấp, cầu kiến…”

Phùng Kính Đình không đến một mình, mang theo tiểu nữ Phùng Trinh và tiểu tử Phùng Lương, xách theo lễ vật, trông như đi thăm thân, mặt đầy tươi cười.

Sảnh hoa trải thảm nền màu xám nhạt, Phùng Vận cũng mặc áo vải nhã nhặn, ngồi uống trà, dưới chân là một con mèo lớn đang nằm duỗi, nàng hoàn toàn không vì phụ thân đến mà đứng dậy nghênh tiếp.

Phùng Kính Đình bước vào, thấy Phùng Vận vẫn ngồi yên không nhúc nhích, sắc mặt lập tức đông cứng lại.

Muốn mắng cũng không được, bỏ đi cũng không xong.

Phùng Lương tuổi còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, thấy Phùng Vận liền reo lên:

“Đại tỷ thật vô lễ, mẫu thân nói rồi, tỷ là đứa không có mẫu thân dạy dỗ, cho nên mới chẳng có quy củ…”

Tay đang cầm chén trà của Phùng Vận khẽ khựng lại một chút.

Lời trách mắng kẹt trong cổ họng của Phùng Kính Đình c.uối cùng cũng có chỗ để trút ra.

“A Lương, không được vô lễ!”

Phùng Lương là đứa bướng bỉnh, bị phụ thân mắng, lập tức đỏ hoe vành mắt, nước mắt lưng tròng, chu môi oán thán nói:

“Rõ ràng là vậy, đại tỷ bất kính với phụ thân, không trọng hiếu đạo, đúng là đứa con hoang…”

Phùng Kính Đình hôm nay đến vốn là để giảng hòa, còn chưa kịp mở miệng, lại để nhi tử làm tiêu tan hết cảm tình, tức giận đến nỗi kéo nó một cái…

“Không lớn không nhỏ, ai dạy ngươi thế này…”

Phùng Lương òa khóc, ngồi bệt xuống đất giãy đạp loạn xạ.

“Phụ thân đánh con, phụ thân đánh con, con phải về mách với mẫu thân…”

“Nó đâu có nói sai.” Phùng Vận c.uối cùng cũng mở miệng, ngăn không cho Phùng Kính Đình mượn cớ làm lớn chuyện, giọng nàng nhàn nhạt.

“Hài tử thì có lỗi gì đâu? Chẳng qua người lớn dạy sao, nó nghe vậy.”

Mặt Phùng Kính Đình lập tức đỏ bừng.

“Là bọn gia nhân trong phủ dạy hư, thường lắm lời trước mặt tiểu lang quân.”

Phùng Vận khẽ hừ một tiếng, xem như chẳng để tâm.

Nàng hờ hững nhìn Phùng Kính Đình một cái.

“Hôm nay Phủ quân tới đây, sẽ không phải chỉ để giảng đạo lý hiếu thuận với ta chứ?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận