Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 406: Chương 406
Giang Ngâm lập tức cứng đờ sống lưng, rồi khẽ gật đầu: “Có.”
Khó trách Thuần Vu Diễm lại mang vẻ mặt như cha c.h.ế.t vậy…
Không đúng.
Tìm được người trong lòng, không phải nên vui mừng khôn xiết sao?
Phùng Vận khẽ lắc đầu, thật chẳng mấy xem trọng cái tốc độ tìm người và tiết tấu cảm xúc của Thuần Vu Diễm, nhưng cũng chẳng bận tâm làm gì.
Nàng quay đầu nhìn lại nam nhân vẫn đang đứng giữa gió lạnh, khẽ bật cười.
“Cũng coi như là duyên phận đi. Thế tử muốn ngươi, ngươi liệu có chịu không?”
Giang Ngâm cúi đầu, lẩm bẩm: “Hắn ta… trông đáng sợ quá!”
Phùng Vận hơi khựng lại, suýt nữa bật cười thành tiếng.
“Vậy ngươi có thể đề nghị… nhìn thử khuôn mặt sau lớp mặt nạ ấy xem?”
224- Chiến thần thuần ái.
Phùng Kính Đình rời trấn Minh Tuyền vào ban đêm, trở về Tịnh Châu.
Thực ra đám tùy tùng ai cũng nhìn ra, ông ta có ý muốn lưu lại Tín Châu, cũng hy vọng Phùng Vận và Bùi Quyết sẽ giữ hắn lại.
Nhưng đôi phu thê kia hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào với người gọi là “phụ thân” này, ai nấy mặt mày u ám, mọi chuyện đều công tư phân minh. Chờ Phùng Kính Đình ký tên, đóng dấu lên văn thư nghiệm thu, liền lập tức sai người tiễn ông ta rời đi.
Về đến Xuân Chừng quán, Phùng Vận vốn định gọi Cát Quảng đến, nghe lại kỹ càng đoạn đối thoại giữa Giang Đại và Đại Mãn, nhưng Bùi Quyết lại ở lại, hơn nữa chẳng có dấu hiệu gì là sẽ rời đi.
Nàng đành sai nhà bếp chuẩn bị món ăn đêm.
Không ngờ Bùi Quyết lại được đằng chân, lấn đằng đầu.
“Đã lâu ta chưa được ăn món nào do Vận nương nấu.”
Phùng Vận liếc hắn một cái, “Khi nào ngài từng ăn món ta nấu?”
Bùi Quyết: “Nhờ ơn Ôn tướng quân, ta từng ăn canh vịt. Tuy là chỉ uống được canh, nhưng không biết thịt vịt ra sao…”
Nếu hắn không nhắc, Phùng Vận suýt nữa quên vụ này.
Nhắc tới lại khiến nàng nhớ, kiếp trước mình cực khổ vì hắn mà chuẩn bị y phục, nấu cơm, kết quả chỉ nhận lại một gương mặt lạnh như băng… thật ấm ức.
Mà đời này cũng vậy, cái bản mặt ấy chưa từng dễ coi hơn là bao…
Hắn hình như… không biết cười.
Trong trí nhớ của Phùng Vận, chưa bao giờ có nụ cười nào của Bùi Quyết.
Nàng lạnh nhạt nói: “Có đầu bếp rồi, sao ta phải cực khổ? Ngài cưới phu nhân về, chẳng lẽ chỉ để nàng phục vụ cơm nước cho ngài chắc?”
Bùi Quyết đáp: “Đầu bếp nấu, sao bằng tay phu nhân được?”
Nói rồi không để nàng phản kháng, kéo nàng vào lòng, cúi đầu cọ nhẹ lên chóp mũi nàng: “Không cần thường xuyên. Chỉ thỉnh thoảng nếm thử một chút, được không?”
Tư thế dịu dàng chiều chuộng ấy khiến gò má Phùng Vận bất giác ửng hồng.
Trong lòng nàng luôn cảm thấy mình và Bùi Quyết không giống một đôi phu thê thật sự, dù ở Tịnh Châu có cử hành hôn lễ nửa vời, nhưng cũng chẳng khác nào một mối duyên nước chảy bèo trôi. Mà Bùi Quyết nghĩ thế nào, e rằng cũng như nàng, chưa từng thực tâm nói ra điều gì.
Nhưng mà hành động này của hắn, mãnh hổ dịu dàng, giống như một Ngao Tử đã trưởng thành nũng nịu với nàng vậy, quả thật khiến người khó lòng từ chối.
Nàng tỏ vẻ mặt không đổi, đáp: “Ta xuống bếp, tướng quân phải nhóm lửa.”
Câu nói này với hàng văn nhân quý tộc thì chẳng khác gì đòi mạng. Những kẻ sĩ đại phu, bảo họ đi vào nhà bếp chẳng khác nào d.a.o kề cổ. Ấy vậy mà Bùi Quyết không hề do dự, “Được.”
Phùng Vận ngẩn người.
Nàng vốn muốn lấy cớ thoái thác, ép hắn một chút.
Sao người này lại không do dự một chút nào chứ?
Bùi Quyết gọi Tả Trọng đến dặn dò vài việc, chỉ để lại Tiểu Mãn và Đại Mãn giúp Phùng Vận chuẩn bị nguyên liệu, còn lại đều bị đuổi hết ra ngoài nhà bếp.
Phùng Vận nhìn bộ dạng hắn ra chiều nghiêm túc chuẩn bị như ra trận, không nhịn được bật cười khẽ.
“Hóa ra vẫn sợ người khác nhìn thấy? Tướng quân cũng biết sĩ diện, vậy sao còn nhận lời?”
Bùi Quyết liếc nàng một cái, vẻ mặt không cảm xúc.
“Không phải vì sĩ diện. Chỉ là… sợ ảnh hưởng đến khí thế ba quân.”
Đại tướng quân ở trong bếp nhóm lửa, chuyện này mà truyền ra ngoài, đám tướng sĩ chẳng cười c.h.ế.t sao?
Phùng Vận vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, liền phụt một tiếng bật cười.
Ban đầu nàng cũng không quá tình nguyện, nhưng đến khi rửa tay lên bếp, chỉ đạo Đại Mãn, Tiểu Mãn chuẩn bị nguyên liệu, thì tâm trạng lại bất ngờ trở nên khoan khoái lạ kỳ.
Vốn dĩ nàng là người thích làm việc, tay chân lanh lẹ, cũng rất yêu thích việc bếp núc.
Nàng quấn tóc bằng khăn, thắt tạp dề, rồi bắt tay vào bận rộn.
Sau chiến sự, dân sinh ở Tín Châu phục hồi nhanh, bọn họ cũng coi như tầng lớp trên, ăn uống trong Xuân Chừng quán chẳng thiếu thứ gì, kể cả thịt thà, nhưng cũng không phong phú lắm, ngày ngày đi đi lại lại cũng chỉ mấy món ấy, thực tình mà nói, Phùng Vận cũng hơi ngán rồi.
Nàng hạ quyết tâm để Đại tướng quân được mở mang tầm mắt, cũng để bản thân đổi khẩu vị, nghĩ ra vài món mới lạ, lấy trà vụn Ôn Hành Tố từng mang đến, nấu vài quả trứng trà; rồi kết hợp với củ cải chua mà Tiểu Mãn vớt ra, nấu một nồi canh vịt hoàn toàn khác lần trước...
Vịt là món phổ biến nhất dân gian hiện giờ, đặc biệt là dùng để nấu canh, gần như nhà nào cũng quen thuộc.
Nhưng nấu như nàng thì đúng là xưa nay hiếm.
Nước trong nồi vừa sôi, hương thơm bốc lên, liền khiến người ta khó lòng kiềm chế.
Bùi Quyết ngồi trước lò, ánh lửa đỏ rực hắt lên mặt, làm nổi bật những đường nét cương nghị của hắn, ánh mắt như mọc móc câu, dừng trên người Phùng Vận rất lâu không dời đi.
“Thơm không?” Phùng Vận nhận ra ánh mắt của hắn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Thơm.” Bùi Quyết đáp.
“Ta cũng sắp thèm phát khóc rồi.” Phùng Vận hào hứng nói, “Để thêm chút nữa, thịt mới thấm vị.”
Nói xong thấy hắn không trả lời, liền bảo Tiểu Mãn lấy bát, múc nửa bát canh từ nồi đang sôi trao cho hắn.
“Uống tạm giải thèm.”
Bùi Quyết: …
Thực ra hắn cũng chẳng thèm đến vậy.
Hoặc là, thứ hắn thèm… vốn chẳng phải bát canh ấy.
Hắn nhận lấy, nhấp thử một ngụm, ánh mắt liền sáng lên đôi chút.
“Vận nương nấu thật ngon!”
“Ngon chứ?” Chẳng đầu bếp nào không thích được khen, Phùng Vận cũng có chút vui vẻ.
Nàng lười, không muốn làm nhiều, liền để lại ít bánh bao chuẩn bị sẵn, đuổi Đại Mãn và Tiểu Mãn ra ngoài, chờ canh sôi thêm chút nữa thì đến ngồi cạnh Bùi Quyết bên lò.
Trong lò, lửa l.i.ế.m đáy nồi, ánh lên gương mặt hai người, rực hồng một mảng.
Đốt lửa vào ngày đông là một kiểu hưởng thụ khác biệt.
Phùng Vận đặt hai tay trước lò, nheo mắt hưởng thụ sự ấm áp.
Bùi Quyết liếc sang nàng, bỗng nói: “Vận nương, tìm giúp ta một tiểu đồng.”
Phùng Vận nghiêng đầu nhìn hắn, hơi bất ngờ.
“Bên cạnh ngài không có người thích hợp à?”