Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 565

“Vương phi? Sao lại thế?”

Tin tức trong làng vốn chậm chạp, ở Trường Môn cũng không có ai cố ý nhắc tới chuyện này. Vương thị là lần đầu tiên nghe được, vừa nghe xong đã mừng rỡ reo lên:

“Lý chính nương tử làm vương phi rồi!”

Một câu nói như viên đá ném xuống lòng hồ, lập tức khuấy động cả làng.

Mọi người rì rầm bàn tán, người thì hỏi han, người thì dò la.

Để tránh mọi người suy đoán lung tung, Tiểu Mãn lúc này mới mỉm cười bước ra, không chỉ kể rõ việc Bùi Quyết được phong vương, mà còn long trọng nói về chuyện Phùng Vận được sắc phong nhất phẩm Quốc phu nhân.

Đám đông lập tức xôn xao như vỡ tổ.

Chuyện Phùng Vận và Bùi Quyết đại hôn tại Tịnh Châu thì dân làng đều biết.

Cũng biết Phùng Vận mang cả sính lễ của Bùi đại tướng quân ra, lập một xưởng thêu trong làng, may áo mùa đông cho các tướng sĩ quân Bắc Ung, nhờ đó mà nữ nhân ở Hoa Khê và cả mấy thôn lân cận đều kiếm được ít tiền công tiêu Tết.

Nhưng chuyện được ban thưởng tước vị thì lại hoàn toàn không hay biết gì.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về đoàn xe dài phía sau Phùng Vận.

“Trong đó chắc toàn là đồ thưởng đấy nhỉ?”

Vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng, dân làng bắt đầu thay đổi cách xưng hô, dưới sự dẫn dắt của ngũ trưởng và thập trưởng, bày ra dáng bộ như người trong thành, thi lễ rồi đổi giọng:

“Vương phi tại thượng, xin nhận của tiểu dân một lạy.”

Người trong làng vốn tính chất phác, không câu nệ, Phùng Vận cũng không muốn vì thân phận mình thay đổi mà khiến họ gượng gạo.

Nàng cong môi cười nhẹ: “Các vị hương thân không cần đa lễ, xưa nay gọi ta thế nào, về sau vẫn cứ gọi như vậy. Ở làng Hoa Khê, ta vẫn chỉ là Lý chính nương tử mà thôi…”

Vừa nghe nàng nói thế, liền có người hỏi:

“Vậy sau này nương tử có về Trung Kinh không?”

“Nếu đi rồi, chẳng phải là không còn làm Lý chính nương tử nữa sao?”

Cưới gà theo gà, cưới chó theo chó, lấy phải phiên vương thì đương nhiên cũng phải theo hắn đi xa.

Ai nấy đều nghĩ như vậy, Phùng Vận cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nhàn nhạt:

“Đại vương bận nhiều việc, đâu còn rảnh rỗi quan tâm đến ta.”

Rất nhanh sau đó, có dân làng mang lễ vật tới, nói là mừng cưới cho Phùng Vận. Nào là gà, trứng, mì, rau… vừa khách sáo lại vừa thân thiết. Phùng Vận bảo A Lâu lấy hộp đồng tiền ra, hồi lễ cho từng nhà một.

Lại thêm một hồi náo nhiệt, mãi đến khi dân làng tản đi, trang viện mới yên tĩnh trở lại.

Cả trang trại tràn ngập không khí vui tươi.

Phùng Vận thì mệt đến mức sắp ngã quỵ.

Trong phòng sưởi ấm bằng bếp đất, rất ấm áp.

Ngao Tử nằm bên cạnh nàng, đang l.i.ế.m móng vuốt của mình.

Nó đã lớn lên nhiều, so với lúc rời làng Hoa Khê, đã không còn là con “mèo” ngày nào nữa, không ít người trong làng nhìn thấy đều giật mình hoảng hốt, ngay cả A Lâu cũng không dám đến gần.

Chỉ có Hàn bà bà vẫn như trước, cẩn thận vuốt ve đầu Ngao Tử, áp mặt lại gần mà nhìn nó như nhìn đứa con ruột của mình, vừa trách yêu vừa vui mừng.

“Ra ngoài một chuyến, xem ngươi lớn thế này rồi. Nhìn xem, cái chân to chưa kìa, vỗ xuống một cái chắc bà bà phải đi gặp Diêm Vương trước thời hạn mất thôi.”

Phùng Vận nghe bà nói thấy buồn cười, nghiêng đầu tựa vào vai bà.

“Bà bà, có nhớ ta không?”

Hàn bà bà ánh mắt chan chứa hiền từ, xoa lên trán nàng.

“Bà bà nhớ đến sắp chui xuống đất rồi, con nói xem có nhớ không…”

 

“Không cho nói bậy.” Phùng Vận nhăn mũi nhìn bà, “Bà bà gầy đi rồi.”

Hàn bà bà cười, nét mặt nhăn nheo hẳn lên vì vui.

“Còn chẳng phải vì cứ lo cho con đấy sao?”

Vào đông rồi, căn bệnh đau khớp gối cũ của Hàn bà bà lại tái phát, Phùng Vận liền dặn bà ở yên trong trang nghỉ ngơi, không cho ra ngoài chạy đông chạy tây, vì thế nên bà có phần bất mãn.

“Nghe nói phụ thân và kế mẫu con cũng đến Tín Châu rồi, có làm khổ con nhiều không đấy?”

Nhắc đến Phùng gia, bà liền tức giận đến nỗi giọng cũng cao lên.

“Cũng may là mặt dày, nếu không thì đã sớm xấu hổ đến độ chui xuống đất, còn mặt mũi nào tới nhận thân nữa?”

Bà nói một cách hả hê, khiến Phùng Vận cũng bật cười theo.

“Thì chẳng phải mặt dày mà nhận rồi sao? À đúng rồi…”

Nàng ngẩng đầu nhìn A Lâu: “Ngươi chuẩn bị một phần lễ, sai người đưa tới Phùng phủ ở Tịnh Châu, nói là chút lòng hiếu của ta.”

A Lâu lập tức vâng dạ, còn Hàn bà bà thì sắc mặt trầm xuống.

“Trời ạ, đồ phá của! Con gửi lễ gì cho bọn họ chứ? Phải là không nhận họ hàng mới đúng!”

Không nhận thân thích thì mới có thể đứng gần mà xem trò cười cho rõ!

Những điều này, Phùng Vận không tiện nói thẳng với bà, chỉ mỉm cười: “Lý lẽ mà bà hiểu, thiên hạ làm sao hiểu được. Trong mắt người đời, chỉ cần ta không nhận thân, liền bị cho là bất hiếu, chẳng ai quan tâm ta đã chịu bao nhiêu ấm ức…”

Hàn bà bà nghĩ lại thấy cũng đúng, hừ một tiếng.

“Vậy thì con làm cho có lệ thôi, đừng có tặng thứ gì quý giá.”

Thao Dang

Phùng Vận ôm lấy cánh tay bà, vỗ về: “Con biết rồi, con biết cả rồi.”

Lúc này Hàn bà bà mới nở nụ cười, nét mặt toàn là hiền từ: “Tối nay con muốn ăn gì? Bà vào bếp bảo người làm.”

Phùng Vận nhớ đến lời Ngao Thất dặn, đoán chừng lát nữa hắn sẽ đến, liền cười nói:

“Bánh chẻo nhân hẹ đi, thịt phải thật nhiều, toàn là thịt nhé.”

Hàn bà bà nghe xong thì ôm lấy nàng, hết nhìn bên trái lại ngó bên phải, xót xa vô cùng.

“Ôi trời ơi, đáng thương cho Thập Nhị nương nhà ta, ra ngoài đến thịt cũng không được ăn no sao?”

Phùng Vận cười nói: “Ăn không đủ đâu, thật sự ăn không đủ. Nhất là đồ bà làm, ở đâu cũng không có được ạ.”

Hàn bà bà vừa cười vừa giơ tay định vỗ nàng.

Mọi người trong nhà đều bật cười theo, tiếng cười giòn giã tràn ngập khắp gian phòng.

Không khí ấm áp, đậm đà tình thân.

Làm bánh chẻo phải dùng loại bột mịn, hẹ lại là thứ hiếm có trong mùa này, may sao trong trang còn tích trữ được ít nhiều từ mùa thu, nhà bếp vừa nhận được dặn dò liền tất bật chuẩn bị.

Phùng Vận nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi Cát Quảng vào.

“Ngươi đến nhà Nhậm tiên sinh một chuyến, mang ít bột mì mừng tuổi sang đó, nói là quà Tết do đám học trò trong trang lòng thành gửi tặng.”

Cát Quảng vâng dạ rồi đi.

Đến khi đêm xuống, quả nhiên Ngao Thất thúc ngựa tới.

Doanh trại An Độ cách làng Hoa Khê một đoạn không ngắn, chỉ vì ăn bữa bánh chẻo mà tiểu lang quân họ Ngao chịu biết bao vất vả giữa gió tuyết. Phùng Vận thấy hắn người đầy tuyết trắng, lập tức mời vào nhà, tươi cười nói:

“Bánh chẻo mới gói xong, chỉ chờ ngươi đến nấu đấy.”

Ngao Thất phủi tuyết trên người, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt sáng rực lên.

“Đa tạ cữu mẫu.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận