Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 383: Chương 383

“Quả nhiên có vấn đề rồi…”

Tòng Văn Điền lại thở dài, “Thật là khó phát hiện.”

Ông từ trong đống gỗ lôi ra một thanh tùng mộc: “Nữ lang nhìn xem.”

Để tránh xà gỗ bị ẩm mốc, mọt đục, bề mặt những thanh gỗ đều được quét một lớp dầu đồng. Tòng Văn Điền dùng d.a.o cẩn thận cạo đi lớp dầu bên ngoài, lập tức lộ ra những đường nứt rất mảnh trên thớ gỗ.

Nhìn thoáng qua thì chẳng rõ ràng gì, có thể dùng ở bất cứ đâu. Nhưng nếu dùng làm xà nhà, sẽ ảnh hưởng đến khả năng chịu lực. Nếu cả xà chính cũng có vấn đề, thì số lượng gỗ bị nứt như thế mà đem dùng nhiều lên, nhất định sẽ gây đại họa.

Toàn thân Tòng Văn Điền đổ mồ hôi lạnh.

“Trời ơi, suýt chút nữa hỏng cả đại sự.”

Lại quay sang nhìn Phùng Vận, mặt trắng bệch, liên tục xin lỗi.

“Là tiểu nhân mắt mờ tay chậm, xin phu nhân trách phạt.”

Phùng Vận vẫn luôn tin tưởng Tòng Văn Điền.

Ông ta là thợ cả lão làng cả đời dựng nhà, danh tiếng còn quý hơn mạng sống, tuyệt đối không phải người dở trò trên xà nhà.

Nàng nói: “Việc gấp trước mắt là kiểm tra toàn bộ gỗ, cái nào tốt thì dùng, cái nào có vấn đề thì lập tức thay thế.”

Tòng Văn Điền đáp: “Tiểu nhân hiểu. Nhưng chuyện vật liệu e là phải phiền đến Đại tướng quân…”

Vì vật liệu xây dựng do phủ khố ty phụ trách c.ung ứng, từ ngói đến gỗ đều vậy, không phải do Tòng Văn Điền tự mua.

Phùng Vận gật đầu: “Trước tiên lên hương, tạ ơn Bồ Tát.”

May mắn là có điềm mà không thành họa.

Buổi lễ tế xà hôm ấy, Tòng Văn Điền thành tâm gấp bội, cảm tạ Bồ Tát đã giúp ông ta tránh được một kiếp nạn.

Còn Phùng Vận thì đặc biệt trầm mặc, đứng trước tòa nghị quán nguy nga đang thành hình, hồi lâu không nói lời nào.

Họ từ đống gỗ chọn ra một thanh gỗ thượng hạng để làm lễ dựng xà, sau đó mới bắt đầu chọn lựa lại từng thanh.

Khi kiểm tra sau cùng, phát hiện tổng cộng có mười tám thanh gỗ bị lỗi.

 

Dấu đánh trên mộc liệu cho thấy, nếu không bị phát hiện, chúng sẽ được đưa vào dùng làm xà chính của đại sảnh nghị sự.

Phùng Vận bảo Tòng Văn Điền lui xuống sắp xếp lại, còn bản thân thì trên đường trở về Tín Châu, cố ý ghé lại nơi gặp tiểu khất cái ban nãy, tìm quanh một lượt.

Không thấy ai, tiểu khất cái cũng đã biến mất không tung tích.

Là ai đã truyền tin cảnh báo nàng?

211- Bệnh tình xấu hổ.

Khi Phùng Vận đến doanh trại tìm Bùi Quyết, nàng vừa đến cổng thì gặp ngay Ngao Thất.

Hôm nàng về nhà, Ngao Tử đã đợi sẵn trong phòng, nàng nghe nói Ngao Thất đã ra ngoài tìm mình, mấy ngày đó lại còn thay nàng chăm sóc Ngao Tử, định bụng tìm dịp cảm ơn, nhưng việc dồn dập quá, cứ lần lữa rồi quên bẵng đi mất.

Vừa thấy người, Phùng Vận liền tươi cười chào:

“Tiểu Thất!”

Ngao Thất nghe tiếng liền ngẩng đầu, ánh mắt vô thức sáng rỡ.

Hôm nay Phùng Vận đến dự lễ dựng xà, ăn mặc đặc biệt chỉnh tề, trông càng thêm chững chạc, bớt đi vài phần quyến rũ lười biếng thường ngày. Nhưng làn da nàng dường như lại càng mịn màng, buổi trưa ánh nắng rọi xuống gương mặt ngọc xinh đẹp ấy, trắng ngần như phát sáng.

Rõ ràng gần ngay trước mắt, mà lại xa vời vợi như chân trời.

Đôi mắt trong trẻo của Ngao Thất dần tối lại, hắn lặng lẽ lui sang một bên, cúi đầu hành lễ:

“Thỉnh an… cữu mẫu.”

 

Sự c.ung kính này, là điều hiếm thấy ở hắn.

Không giống chút nào với cái dáng Ngao Thất thô mộc bồng bột ngày thường.

Phùng Vận thấy có binh lính đi ngang qua, đoán hắn là đang tránh hiềm nghi, cũng mỉm cười đáp lễ.

“Đa tạ tiểu tướng quân Ngao Thất.”

Mấy lời tuy ngắn, nhưng đủ để Ngao Thất hiểu nàng cảm ơn chuyện gì.

Chỉ tiếc là, chẳng có lấy một lời nào là điều hắn muốn nghe.

Ngao Thất nhìn nàng, khẽ đáp: “Chỉ cần cữu mẫu bình an là tốt.”

Phùng Vận gật gật đầu, thuận miệng hỏi vài câu xã giao:

“Nhìn ngươi vội vã như vậy, đang bận việc sao?”

Ngao Thất đáp: “Đang chuẩn bị đưa người đến kho nhận áo ấm.”

Phùng Vận mỉm cười hỏi: “Áo ấm có đủ dùng không?”

Ngao Thất lắc đầu: “Số này là A cữu từ Phù Dương xin về, vốn dĩ chẳng đủ để phân phát. Nhưng huynh đệ trong quân đều nhường nhịn lẫn nhau, chẳng ai tranh đi lĩnh, bọn ta, Xích Giáp quân, ban đầu cũng định cắn răng chịu lạnh thêm vài ngày nữa, nhờ vào khí tiết mà chống đỡ, nhưng A cữu lại bảo ta đến lấy một phần...”

Phùng Vận khẽ nhíu mày.

“Ngươi vừa nói gì? Là từ Phù Dương xin về?”

Ngao Thất không hiểu phản ứng của nàng, đáp: “Đúng vậy, A cữu đích thân đi Phù Dương, giật về từ miệng hùm của quân Hổ Bôn đó.”

Thấy nét mặt Phùng Vận khác thường, Ngao Thất cũng chau mày hỏi lại:

“Cữu mẫu không phải cho rằng… số áo ấm này là triều đình phát xuống đấy chứ?”

“Chẳng phải sao?”

“Tất nhiên là không rồi.” Ngao Thất thở dài.

Từ khi bắt đầu quản lý Xích Giáp quân, hắn mới thật sự hiểu được vì sao A cữu của hắn, Bùi Quyết, chinh chiến bao năm, vậy mà chẳng tích góp được bao nhiêu của cải.

Tướng sĩ đa phần xuất thân hàn vi, bổng lộc quân lương ngày thường chỉ vừa đủ sống, gặp năm thiên tai hay loạn lạc, ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề.

Bao nhiêu cái miệng phải nuôi, gánh vác trách nhiệm như một gia trưởng thật không dễ dàng gì.

Trong lòng Ngao Thất, sự kính trọng đối với Bùi Quyết lại càng sâu nặng, còn đối với Phùng Vận, tình cảm của hắn càng trở nên rối rắm hơn bao giờ hết: nhớ nhung như kẻ lầm lỗi, dằn vặt vì luân thường đạo lý, một ánh mắt cũng thấy như phạm tội, mà lại không nỡ rời mắt.

Hắn bước qua bước lại tại chỗ, định nói vài câu nhẹ nhàng để phá tan bầu không khí nặng nề, thì thấy Phùng Vận miệng lẩm bẩm “Thì ra là vậy”, sau đó vội vàng hành lễ cáo từ, quay người đi thẳng về phía đại doanh trung quân.

Ngao Thất nghẹn lời.

Hắn cứ thế nhìn theo bóng dáng mảnh mai nhưng đầy kiên cường của nữ lang, ánh mắt dần dần thất thần, thậm chí quên cả việc thu lại tầm nhìn.

Đêm ấy, thật ra hắn cũng đã đến trang viện của Thuần Vu Diễm, chỉ đến sau Ôn Hành Tố một bước.

Hắn đi vội, không mang theo thị vệ, một mình làm "quân tử trên xà nhà", sau đó bị mưa ướt đẫm, lạnh đến tê dại, thất hồn lạc phách quay về Tín Châu, rồi đổ bệnh suốt ba ngày mới dần khá lên.

Sáng nay Diệp Sấm còn nói, hắn khí huyết suy nhược, người gầy đi thấy rõ.

Nhưng Phùng Vận lại chẳng nhận ra chút thay đổi nào ở hắn cả.

Hắn khẽ siết c.h.ặ.t nắm tay, rồi lại buông ra, c.uối cùng xoay người đi nhanh về hướng khác.

Hôm qua vừa nhận được thư nhà, nói lần nghị hòa ở Tín Châu này, A phụ hắn sẽ đến. đến lúc đó thể nào cũng lại nhắc đến việc hôn nhân.

Trước đây, hắn còn có thể lấy cớ chiến sự bận rộn để thoái thác.

Nhưng sau nghị hòa, chiến tranh kết thúc, quân Bắc Ung lui về triều, vậy thì hắn biết trốn vào đâu?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận