Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 501: Chương 501

Nàng hoàn toàn không có sức chống cự.

“Muốn?” Hắn hỏi.

“Ừm, đừng làm loạn mà.” Giọng Phùng Vận gần như phát ra từ trong mũi, mềm nhũn, chẳng còn chút khí lực, hoang mang đẩy hắn ra.

Cánh tay của Bùi Quyết dùng lực, dễ dàng khống chế tay nàng, giơ lên khỏi đỉnh đầu. Trong con ngươi u tối mang theo dục vọng điên c.uồng, sự thèm khát cướp đoạt như dã thú hiện ra rõ ràng không chút che đậy, nhưng ánh mắt lại hàm chứa vẻ dò xét nghiêm túc nào đó.

“Danh tướng…” Phùng Vận có phần sợ hãi dáng vẻ lúc này của hắn.

Ánh mắt ấy nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy người.

“Chịu đi.” Hắn lại hôn nàng, không biết mệt, không biết đủ, hơi thở gấp gáp như muốn nuốt trọn nàng vào bụng, cho đến khi nàng mềm oặt như vũng nước, hắn mới bắt đầu chiếm lĩnh từng tấc một.

Chậm rãi, gian nan. Phùng Vận có phần chịu không nổi, mỗi lần giao hợp, đường gân xanh nổi lên khiến nàng theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng lại bị hắn giam c.h.ặ.t tại chỗ, như cá nằm trên thớt, mặc hắn sinh sát đoạt lấy, cho đến khi cả hai đồng thời phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn…

277- Không ai dám trái lệnh.

“Đồ chó c.h.ế.t!”

Trong viện bên cạnh, nghe thấy thế tử đang mắng người bên trong, Tang Tiêu thoáng chốc còn tưởng là mắng mình, vừa định bước tới chịu tội, đã lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.

Giọng của thế tử… không giống lắm.

Kìm nén, đè nén, mang theo lửa giận.

Nếu là mắng hắn, thế tử đâu cần phải như vậy?

Chỉ sợ c.h.é.m thẳng một nhát, cũng chẳng ai dám lên tiếng.

Tang Tiêu trong lòng bất an, dựng tai lên nghe, bên trong rất lâu không còn tiếng mắng chửi.

Ước chừng đợi hai khắc, thế tử mới từ trong bước ra.

Sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ mà vẫn mang theo khí lạnh sắc bén, ánh nhìn lướt qua như thể vừa thấy kẻ thù g.i.ế.t cha.

“Đi, gọi Khúc Định tới.”

Tang Tiêu cúi đầu, cẩn trọng đáp:

“Khúc tiên sinh đã ngồi trong khách đường chờ được một lát, đang đợi thế tử.”

Khúc Định ngồi ngay ngắn, thấy Thuần Vu thế tử bước vào với gương mặt lạnh tanh, trong lòng lập tức đánh trống báo động.

“Khúc Định.”

Một tiếng quát khẽ khiến Khúc Định giật mình đứng bật dậy.

“Thế tử.”

Thuần Vu Diễm hỏi: “Ngươi nói thật đi, mấy đề thi đó, có phải do ngươi làm lộ ra ngoài không?”

Khúc Định “ái chà” một tiếng, lập tức đứng thẳng, xốc vạt áo bước tới trước mặt Thế tử, cúi rạp người hành lễ sâu:

“Thế tử minh giám, hạ nhân tuy ham tài, nhưng lấy tài có đạo. Những gì Thế tử chưa dặn dò, hạ nhân tuyệt không dám.”

Thuần Vu Diễm nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo thấu xương.

“Thật sự không phải ngươi?”

Khúc Định trong lòng kêu khổ không thôi.

Rõ ràng là Thế tử muốn làm một cái ân tình thuận nước đẩy thuyền, kết quả không đưa được, lại quay sang nghi ngờ người ta làm lộ đề.

Quả nhiên, nam nhân đẹp trai, ai nấy cũng kiêu ngạo.

“Hạ nhân xin thề với trời.”

Khúc Định giơ tay lên, cắn răng, nói càng kiên quyết hơn:

“Hạ nhân thề bằng tính mạng cả nhà mình…”

“Thôi được rồi.” Thuần Vu Diễm lạnh mặt ngồi xuống, đảo mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khiến Khúc Định nhìn mà thấy không được tự nhiên, lúc này y mới cất lời:

“Vậy mấy đề đó từ đâu ra?”

 

Chuyện này…

Khúc Định trong lòng có phần hoảng hốt.

Lão sợ thế tử sẽ hỏi đúng câu này.

Không ngờ, sợ điều gì thì điều đó lại đến.

Ở bên cạnh Thuần Vu Diễm đã lâu, để lấy được tín nhiệm, lão khó tránh khỏi chuyện khoác lác ngày càng quá đà.

Thời gian lâu dần, ai nấy đều cho rằng lão là môn khách dưới trướng thế tử, văn võ song toàn, học trò của Quỷ Cốc Tử, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý…

Nói khoác nhiều quá, đến chính mình cũng thấy sợ.

Lần này ra đề, là do chính lão, Khúc Định, bị Thuần Vu Diễm tìm đến, đành phải cắn răng mà nhận.

Lão vốn chẳng phải không hiểu toán học, chỉ là chẳng hề cao minh tinh thông như lời đồn đại ngoài kia mà thôi…

Nếu không phải xảy ra chuyện này, có đánh c.h.ế.t lão cũng chẳng chịu nói ra sự thật.

Nhưng chuyện này hệ trọng, nhất là khi Thập Nhị nương Phùng gia và thiếu niên tên là Khải Châu kia lại dễ dàng đánh bại Yến Bất Tức, người vốn nổi danh khắp nơi, đến mức bại trận tan tác, điều đó căn bản là không thể, trong này nhất định có điều bất thường.

Mà vấn đề… lại xuất phát từ chính chỗ lão…

Thế nên, không thể không nói thật.

“Có một nửa đề, là ta chép trong sách.”

“Sách?” Thuần Vu Diễm nhướng mày, bật cười lạnh, “Sách gì?”

“Một quyển gọi là ‘Toán Học Kỳ Diệu’. Nhiều năm trước tình cờ có được, trong đó có nhiều đề toán thú vị nên ta ghi nhớ lại.” Khúc Định tiếp lời: “Biết đâu Thập Nhị nương Phùng gia cũng tình cờ đọc qua quyển ấy?”

Thuần Vu Diễm trầm ngâm chốc lát, “Không giống lắm.”

Y ngữ khí do dự, không muốn thừa nhận, nhưng lại buộc phải thừa nhận.

“Nếu Phùng Thập Nhị không có thật tài, cho dù vận may chiến thắng một vòng, nhưng đến vòng sau ta và Tiêu Trình ra đề, nàng ta tuyệt đối không thắng được Yến Bất Tức.”

Khúc Định nghĩ nghĩ, cũng thấy phải, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Hay là, thế tử đi hỏi thẳng Phùng Thập Nhị nương?”

Thuần Vu Diễm lườm lão một cái.

Phùng Thập Nhị giờ còn chẳng thèm để ý đến y, sao có thể nói cho y biết chân tướng bên trong?

Y đứng dậy trở vào phòng, rồi phân phó Tang Tiêu:

“Đóng cửa lại, ai đến tìm cũng không được trả lời.”

Mây tạnh gió lặng, tiếng mưa cũng tàn. Phùng Vận nằm bất động ở đó, tựa như vừa được vớt lên từ trong nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Nàng lặng lẽ hô hấp một lúc lâu, rồi mới mở mắt ra trừng mắt với Bùi Quyết, giọng đầy ấm ức:

“Không phải nói sẽ thương ta sao, đồ gạt người.”

Bùi Quyết không nói lời nào.

Một đôi mắt đen ánh lên tia lửa, thoáng nhìn đã biết là vẫn chưa được thỏa mãn.

Phùng Vận giả vờ không thấy, ngẩng cao cằm, khẽ mở miệng, “Khát.”

Thao Dang

Nữ lang vừa mới được mưa móc nhuần ướt, khuôn mặt như hoa đào tháng ba, yêu kiều mê người, một tiếng oán trách mà tựa như quạt vào tận tim người.

Bùi Quyết bưng ly nước đặt bên mép giường, đưa đến trước miệng nàng.

Phùng Vận cũng không khách khí, uống hai ngụm theo tay hắn, rồi đẩy ra. Bùi Quyết nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng, giây phút này bỗng dịu dàng lạ thường, “Uống thêm chút nhé? Ta đút nàng.”

Mặt Phùng Vận lập tức đỏ bừng.

Ban nãy hắn cũng đã nói y hệt như vậy.

Cứ thế dỗ nàng, lại ăn thêm một chút, lại đút thêm một chút...

Rõ ràng biết lần này hắn nói đến nước trong chén, vậy mà Phùng Vận vẫn không tránh khỏi nghĩ linh tinh, má ửng hồng, tóc mai rủ xuống, thân mình lại theo bản năng khẽ rụt về sau.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận