Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 410: Chương 410
Phùng Vận hỏi:
“Vì sao ngươi không báo cho bà ta?”
Đại Mãn cụp mắt xuống, thì thào:
“Trần phu nhân vốn mong nữ lang sau khi nhập doanh sẽ chịu không nổi nhục nhã mà tự vẫn. Nữ lang c.h.ế.t rồi, Phùng gia và Trần phu nhân mới được yên ổn. Vì thế, bà ta sai nô tỳ... thường xuyên khuyên nữ lang nên vì danh tiết, vì thanh danh Phùng gia... tự kết liễu.”
Phùng Vận liếc nhìn nàng ta, không nói gì.
Đại Mãn ngẩng đầu, giọng khẩn thiết:
“Nữ lang cũng biết, nô tỳ chưa từng làm như vậy. Nô tỳ vẫn luôn mong nữ lang vực dậy, được tướng quân sủng ái, tìm một con đường khác... Thực ra, từ lâu nô tỳ đã đắc tội với Trần phu nhân rồi…”
“Nhưng ngươi cũng đâu phải vì ta.” Phùng Vận cười lạnh, không khách sáo. “Ngươi là người thông minh, ngươi rõ ràng biết: nếu ta c.h.ế.t, Trần phu nhân cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Đại Mãn luống c.uống gật đầu.
“Nữ lang minh mẫn, nô tỳ đâu giấu được. Dù nô tỳ vì mình hay vì nữ lang... thật tâm cũng là muốn sống. Nhưng... nô tỳ thật sự chưa từng phản bội nữ lang…”
“Nếu ngươi phản bội ta, bây giờ đã không còn đứng trước mặt ta mà nói chuyện.”
Phùng Vận nhìn nàng ta.
Một lát sau, nàng khẽ cười.
“Ngươi đoán thử xem, vì sao hôm nay ta lại muốn vạch mặt ngươi? Đoán trúng, ta sẽ tha ngươi.”
Đại Mãn nghĩ một lát, nói:
“Nữ lang hoặc là muốn xử trí nô tỳ, để nô tỳ c.h.ế.t minh bạch. Hoặc là muốn nô tỳ làm một việc gì đó cho người…”
Phùng Vận nhìn nàng ta, như có điều suy nghĩ.
Thế đạo này, thiên hạ đều coi nữ tử là cỏ rác, là vật phụ thuộc vào nam nhân. Nhưng lòng dạ nữ nhân lại tỉ mỉ khôn khéo, có ai là kẻ ngu dốt? Chỉ là trời sinh vận mệnh thấp hèn, bị giam cầm trong khuôn khổ lễ giáo, cả đời chẳng thể thoát ra mà thôi.
Phùng Vận vốn không định dùng lại Đại Mãn.
Kẻ từng phản bội, trong lòng vĩnh viễn có vết gợn, không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, nàng lại muốn cho nàng ta một cơ hội.
Như Văn Huệ, Ứng Dung, như Nam Quỳ, Sài Anh, như Giang Ngâm, như Lạc Nguyệt.
Các nàng chưa chắc đã thuần lương, nhưng đều là những người giữa thời loạn thế, ra sức vùng vẫy tìm một con đường sống.
“Vì mình mà toan tính, không phải tội lớn.”
Ánh mắt Phùng Vận lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đại Mãn, nhưng khóe môi lại hơi cong:
“Ta bằng lòng cho ngươi một cơ hội. Tự mình cân nhắc đi. Tin Trần phu nhân, hay tin ta. Nếu chọn ta, từ nay về sau không được giấu ta điều gì, càng không được giở trò trước mặt ta. Nếu chọn bà ta, ta cũng không lấy mạng ngươi, nể tình tỷ muội một thời, để ngươi tự đi.”
Nghe đến hai chữ “tỷ muội”, nước mắt Đại Mãn chảy dài không tiếng động.
“Nữ lang… người… người đã biết hết rồi sao?”
Phùng Vận nhấc chén trà trên bàn, mỉm cười nhìn nàng ta, chậm rãi rót đầy, không nói gì.
Đại Mãn cắn môi, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn:
“Nữ lang có lòng thả nô tỳ ra đi… nhưng thiên hạ rộng lớn, thân phận hèn mọn như nô tỳ, còn có thể đi đâu? Bao ngày qua theo bên người, nô tỳ đã hiểu rõ, chỉ có nữ lang, mới thật sự thương tiếc phận nữ nhi, mới thật sự có lòng với bọn nô tỳ…”
Nàng ta hai tay c.ung kính đưa về trước, quỳ rạp xuống, dập đầu:
“Đại Mãn nguyện theo phu nhân, làm trâu làm ngựa, chỉ mong có một ngày, phu nhân sẽ làm chủ cho Đại Mãn.”
“Đứng lên đi.”
Người ta thường nói, thiên hạ xôn xao đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà đi.
Sự trao đổi bằng lợi ích, đôi khi còn vững bền hơn cả tâm tình.
Phùng Vận cong môi:
“Ta không cần ngươi thật tâm, cũng không hứa gì với ngươi. Nhưng nếu một ngày ta có thế lực trong tay, sẽ không để người của mình chịu thiệt. Công đạo ngươi cần, công đạo mà mẫu thân ngươi muốn, ta sẽ đòi lại cho hai người.”
Đại Mãn cắn môi nhìn nàng, nước mắt lưng tròng, sụp người quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
“Đông, đông, đông...” Tiếng dập đầu vang lên nặng nề, kiên quyết.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Phùng Vận trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Người trả lời là Tiểu Mãn, giọng có chút căng thẳng và sợ sệt:
“Thưa nữ lang… Cát ca ca có chuyện muốn bẩm báo.”
Phùng Vận quay sang nhìn Đại Mãn, nói nhẹ nhàng:
“Lui xuống đi. Nhớ thường xuyên gửi thư cho Trần phu nhân, càng ân cần càng tốt.”
Đại Mãn khựng lại một chút, lập tức hiểu ý:
“Đợi nô tỳ viết xong, sẽ trình phu nhân xem qua.”
Phùng Vận “ừ” một tiếng, tay xoa nhẹ trán.
Cửa mở.
Tiểu Mãn đỡ bờ vai run rẩy của Đại Mãn lui ra ngoài, không ngừng lau nước mắt cho nàng ta, vừa lo vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đại Mãn chỉ lắc đầu, không nói.
Cát Quảng liếc nhìn rồi đóng cửa, bước lên trước hành lễ.
“Thưa nữ lang, sứ đoàn nước Tấn đã đến Tín Châu.”
Phùng Vận trầm mặc một thoáng: “Bên Vệ Tranh thế nào?”
Cát Quảng cúi đầu:
“Tiểu nhân thấy Vệ chủ ty, Đại tướng quân, Tạ tướng quân, Ngao tướng quân, cùng toàn bộ các tướng giữ thành ở Tín Châu đều ra bến đón tiếp. Khi lâu thuyền của Thái hậu vừa cập bờ, tiểu nhân liền quay về báo tin…”
Lý Tang Nhược rốt c.uộc đã đến rồi.
Phùng Vận khẽ nhếch môi, trên gương mặt hiện lên một nụ cười khó đoán.
Lúc này, nàng không còn để tâm đến việc Lý Tang Nhược gặp mặt Bùi Quyết sẽ ra sao nữa. Nàng chỉ chờ xem, đến khi Lý Tang Nhược thấy Tống Thọ An còn sống, sống trong nhục nhã thảm hại như vậy… nàng ta sẽ có phản ứng gì.
Nàng dặn: “Tiếp tục theo dõi.”
Cát Quảng vâng lời, nhưng trước khi rời đi lại quay đầu nói thêm:
“Hôm nay Xuân Chừng quám được tăng cường thêm rất nhiều thị vệ, cả trong lẫn ngoài canh phòng rất nghiêm ngặt. Diệp thị vệ nói là do Đại tướng quân căn dặn. Còn nói rằng sau này mỗi khi phu nhân ra ngoài, đội thị vệ phải nhất định đi theo.”
Phùng Vận nhướng nhẹ đôi mày.
“Ta biết rồi. Ngươi làm việc ngày càng tốt, đến kho lĩnh thưởng đi.”
Cát Quảng nở nụ cười vui mừng, hành lễ: “Tạ ơn nữ lang!”
---
Bên bờ sông, sương mù đã tan.
Do trời không có nắng nên khung cảnh âm u xám xịt.
Tất cả các tướng lĩnh ở Tín Châu, từ lớn tới nhỏ, đều đội gió rét chờ ở bến tàu.
Nhưng thuyền đã cập bến hồi lâu mà Thái hậu điện hạ vẫn chưa xuất hiện. Chỉ có nhóm người Ngao Chính trong sứ đoàn lần lượt xuống thuyền, dẫn theo người hầu, đứng giữa gió lạnh, cùng với các quan viên cúi chào đón Thái hậu.
Chuyện ở quận An Độ khiến thể diện Thái hậu không dễ chịu gì.
Nhưng dù Lý Tang Nhược thường ngày có cao ngạo thế nào, thì lúc gặp chuyện lớn, nàng vẫn khá tỉnh táo, ít nổi nóng vô cớ.
Thế mà đến giờ vẫn chưa bước ra khỏi thuyền, là đang muốn nắn gân ai đây?
Chủ khách lang La Đỉnh nói nhỏ:
“Đại tướng quân, Thái hậu đã triệu ngài hai lần mà ngài không ra nghênh đón. Chi bằng giờ ngài lên thuyền nghênh giá, cũng để các vị đại nhân khỏi phải chịu gió rét thêm nữa?”