Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 392: Chương 392
“Vậy thì chúng ta cứ đem cái nồi đen này, đẩy sang cho Phương Phúc Tài đi.”
216- Tự tra bí mật.
Lời của nàng thật kinh người.
Ánh mắt Vệ Tranh rực lửa nhìn sang, bốn mắt chạm nhau. Phùng Vận sắc mặt bình thản, mang theo nụ cười nhè nhẹ, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Một nữ tử không thể nhìn thấu.
Vệ Tranh ngắm nàng một lúc, lông mày anh tuấn hơi nhướng.
“Vệ mỗ nên làm thế nào? Xin phu nhân chỉ giáo.”
Phùng Vận nói:
“Tống Thọ An là do Phương Phúc Tài dâng lên Thái hậu, phải không?”
Nhắc đến chuyện này, Vệ Tranh liền bốc hỏa. Chính vì Phương Phúc Tài tiến cử Tống Thọ An cho Lý Tang Nhược, nên mới chia mất sủng ái vốn thuộc về y. Nếu không, cái chức Chủ ty Đại Nội Địch Kỵ Ty này, từ lâu đã nên là của y rồi.
“Lão hoạn quan đó, chỉ vì ta không hợp ý hắn, không chịu được mấy trò nịnh bợ quyến rũ chủ tử của hắn, nên luôn coi ta như cái gai trong mắt. Các mưu tính nhỏ nhen của hắn, cứ leng keng vang mãi trong đầu.”
Phùng Vận thầm cười lạnh.
Năm mươi bước cười trăm bước.
Chẳng phải y cũng muốn nịnh bợ, mê hoặc Lý Tang Nhược sao?
Chỉ tiếc, không có được cái gương mặt như Bùi Quyết.
Nàng mím môi, thong thả nói:
“Tống Thọ An khiến Thái hậu không vui, chẳng qua là vì đến thanh lâu tìm hoa mua vui, gây trò cười, làm mất thể diện của Thái hậu. Nhưng chuyện trăng hoa như vậy, thật ra chẳng thể coi là trọng tội, lại càng chẳng kéo được Phương Phúc Tài liên lụy vào …”
Nói đến đây, nàng ngừng lại.
Trong im lặng, bầu không khí như bị đè nặng đến cực điểm.
Nàng mới hơi nhướng mày:
“Nhưng nếu Tống Thọ An còn phạm phải chuyện gì khác nữa thì sao? Mà tội gã phạm, lại có liên quan đến Phương Phúc Tài thì sao?”
“Ví dụ như?” Vệ Tranh hỏi.
Phùng Vận thầm cười lạnh, mặt không biểu cảm nhìn y.
“Ngụy tạo tội danh, cố ý vu oan, bôi nhọ thanh danh, giở trò chụp mũ... Những thủ đoạn như thế chẳng phải là sở trường của Đại Nội Địch Kỵ Ty sao? Vệ chủ ty còn cần ta chỉ giáo sao?”
Vệ Tranh cười gượng, lúng túng, muốn nói vài lời giải thích, mà lại không tiện mở miệng.
“Nhưng như thế chẳng phải khiến Thái hậu càng muốn g.i.ế.t Tống Thọ An hơn sao?”
Phùng Vận mím môi.
“g.i.ế.t thì phải g.i.ế.t, nhưng không thể g.i.ế.t một cách dễ dàng, ít nhất không thể để ngài ra tay. Vệ chủ ty trung thành, phát hiện ra điều khả nghi, phải giữ lại gã, để Thái hậu thân chinh thẩm vấn, tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, đó cũng là công lớn một phen.”
Vệ Tranh đại khái đã hiểu được dụng ý của nàng.
Làm ra vẻ ngây ngô, dựng chuyện cho lớn.
Thái hậu dù có vui hay không, cũng không thể bắt lỗi y được.
Phùng Vận khẽ cong môi, tay ngọc vuốt nhẹ miệng chén trà.
“Vệ chủ ty vì giang sơn xã tắc của Thái hậu mà suy nghĩ, Thái hậu tự nhiên cũng sẽ cảm thông cho lòng trung thành của ngài. Còn về phía Đại tướng quân, nhìn thấy Vệ chủ ty dám liều lĩnh làm theo chỉ thị, dù có nguy cơ đắc tội Thái hậu, ắt hẳn sẽ ghi nhớ ân tình củaVệ chủ ty… chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện đó sao?”
Vệ Tranh im lặng.
Dù Phùng Vận nói nghe lọt tai thế nào, trong lòng y vẫn rất rõ, chuyện này, có rủi ro.
Thế nhưng...
Phú quý cầu trong hung hiểm.
Nếu không lật đổ được Phương Phúc Tài, thì giữa y và Lý Tang Nhược luôn sẽ có một tên tiểu nhân chen vào giở trò ly gián, cái ghế chủ ty này cũng chẳng thể ngồi cho vững.
Y hỏi:
“Tướng quân thật sự sẽ nhớ ơn ta sao?”
Phùng Vận khẽ cười:
“Chẳng phải còn có ta sao? Có ta nói đỡ mấy câu trước mặt tướng quân, Vệ chủ ty sợ mất mặt ư?”
Hai bên đều không đắc tội, trái phải đều được lòng.
Vệ Tranh ngẫm nghĩ kỹ một chút, quả thực là có lý.
“Phu nhân diệu kế.”
Y chắp tay, mỉm cười nói:
“Lạc cơ không lừa ta.”
Phùng Vận khẽ cười:
“A Nguyệt nói xấu ta điều gì sao?”
Vệ Tranh nói:
“Lạc cơ từng nói với ta, nàng và phu nhân thân như tỷ muội, xem phu nhân như người thân duy nhất trên đời. Trước khi Vệ mỗ rời kinh, nàng còn đặc biệt dặn dò, nếu gặp chuyện khó, cứ tìm đến phu nhân. Lại nói, nếu phu nhân gặp khó khăn, Vệ mỗ nhất định phải ra tay giúp đỡ, không được khoanh tay đứng nhìn.”
Nói đến đây, y lại khẽ thở dài.
“Nếu không thì, ta hà tất phải mạo hiểm đắc tội người khác, âm thầm đưa mật thư cho phu nhân?”
Phùng Vận bật cười.
Dù lời Vệ Tranh có thật có giả, nhưng nước cờ của Lạc Nguyệt này, đi đúng rồi.
Nàng chính là đã tìm được một vị “thân thích” trong triều đình Tấn.
“Ta và A Nguyệt vốn xưng tỷ muội, chỉ là người ngoài dị nghị, bằng không ta phải gọi Vệ chủ ty một tiếng ‘tỷ phu’ mới phải…”
Một câu khiến Vệ Tranh lâng lâng.
Y hiểu ý ngay.
“Người ngoài dị nghị” là để giữ bí mật.
“Riêng tư gắn bó” là để tương trợ lẫn nhau.
Thời loạn thế này, ai mà không cần có chỗ dựa? Bằng không những người trong triều kia cũng chẳng kết bè lập đảng làm gì. Y cũng thế, đừng nhìn vẻ ngoài là chủ ty của Đại Nội Địch Kỵ Ty, nhưng không có thế lực mạnh hậu thuẫn, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt hai phụ - nữ họ Lý.
Y thích Lý Tang Nhược, điều đó không sai.
Nhưng y rất rõ, phụ - nữ họ Lý chỉ coi y như con ch.ó sai vặt dễ bảo, còn Lý Tang Nhược trong lòng, vốn dĩ chẳng có y.
Trước đây, y từng hỏi Lạc Nguyệt một câu:
Nữ nhân thích kiểu nam nhân thế nào?
Lạc Nguyệt suy nghĩ một hồi, chỉ đáp hai chữ:
“Cường đại.”
Y ngẫm lại, quả thực đúng là như thế.
Lý Tang Nhược thích Bùi Quyết, là vì Bùi Quyết đủ mạnh. Còn y, dù tự cho mình có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt Lý Tang Nhược, lại chẳng đáng để nhìn.
Bởi vì cái chức chủ ty này của y, nàng ta muốn để ai ngồi, cũng chỉ là một câu nói.
Một nam nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thay thế, trong mắt một vị Thái hậu nh.i.ế.p chính, đương nhiên là không đáng bận tâm.
Muốn trở thành người không thể thay thế, thì y phải mạnh hơn nữa.
Nhưng nếu đi theo phe cánh họ Lý thì rõ ràng không được, thêm hoa trên gấm, xưa nay chẳng ai biết trân quý.
Nhưng nếu có Bùi Quyết làm chỗ dựa thì sao?
Y làm đặc vụ trong triều, Bùi Quyết ngoài triều nắm giữ binh quyền, còn ai dám chọc vào?
Ngay cả phụ - nữ họ Lý, chẳng phải cũng phải nhìn sắc mặt y vài phần?
Trước kia Bùi Quyết không bao giờ kết đảng, Vệ Tranh muốn lôi kéo, khác nào nằm mộng giữa ban ngày.
Giờ có Phùng Vận làm cầu nối, lại có Lạc Nguyệt cái gọi là “tỷ muội tình thâm”, những điều trước kia không dám nghĩ đến, nay, Vệ Tranh thấy… cũng có thể nghĩ thử một chút.