Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 491: Chương 491

Phải biết rằng, khi lão ra đề, chính là đã mang hết những thứ lão ta vẫn dùng để khoe khoang, mấy thứ cất kỹ tận đáy rương, ra dùng cả rồi. Vậy mà một tiểu tử như Khải Đại lang, lại có thể làm được nhiều đến vậy…

Đặc biệt là phần tính toán.

Bọn họ làm nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Khúc Định khúc khích cười, liếc nhìn Thuần Vu Diễm một cái, rồi chắp tay bước lên phía trước, trong mắt toàn là dò xét.

“Thế tử, đề này, có ra hay không?”

Thuần Vu Diễm sắc mặt lạnh nhạt, khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười, thanh âm cũng nhàn nhạt.

“Ra.”

Y chính là muốn xem xem nữ nhân họ Phùng kia, rốt c.uộc có bản lĩnh gì.

Cũng muốn xem bên cạnh mình, rốt c.uộc là ai ăn cây táo, rào cây sung, bị nàng thu phục rồi...

Hừ!

Chẳng trách đêm qua Phùng Thập Nhị lại cự tuyệt y.

Thì ra là đã biết đề thi từ chỗ nào đó rồi.

Thuần Vu Diễm nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Phùng Vận, ý cười không đổi.

“Nhưng, đề này không thể do ngươi ra.”

Khúc Định vừa nhấc chân bước ra, bất ngờ nghe câu này, liền thu chân về.

“Thế tử…”

Lão ta định nói gì đó, nhưng thấy Thuần Vu Diễm ánh mắt chứa ý cười nhìn mình, liền biết không thể mở miệng được nữa.

“Dạ.” Lão khom người lui xuống.

Thuần Vu Diễm bước chậm rãi lên phía trước, lớn tiếng nói:

“Đã có người nghi ngờ Vân Xuyên có gian lận, tiết lộ đề thi, vậy thì cứ để bản thế tử và Tề quân cùng ra đề đi, mỗi người năm câu, thế nào?”

Chung quanh lập tức yên ắng.

Tiêu Trình không nhúc nhích.

Vẫn ngồi vững vàng, tư thế đoan chính, trong muôn vàn ánh mắt dò xét, chậm rãi mở lời:

“Được. Phiền thế tử.”

Thuần Vu Diễm không nói gì thêm, nhẹ nhàng phất áo đi tới án thư, trước mặt mọi người, vén tay áo nhấc bút, chấm mực rồi viết.

Tiêu Trình sắc mặt không đổi, cũng bảo người chuẩn bị bút mực, trên khuôn mặt ôn hòa cao quý ấy, không hề hiện chút giận dữ, so với sự kích động đến phát c.uồng của Yến Bất Tức, phong độ ấy quả thực khiến người ta khâm phục.

c.h.i.m chóc không hót, người người nín thở.

Thế tử Vân Xuyên đích thân ra đề, chưa cần bàn tới trình độ của y ra sao, chỉ cần nhìn những con số y thuận tay viết ra thôi, đã không phải là thứ có thể dễ dàng học vẹt được. Huống chi còn có thêm năm đề của Tiêu Trình làm nền, hai bên đều không thể gian dối.

Thuần Vu Diễm nói: “Trong thời gian một nén nhang, ai giải được nhiều đề hơn, người đó thắng…”

Nén hương tính giờ được châm lên.

Mười đề bài được đưa đến tay Phùng Vận và Yến Bất Tức.

Yến Bất Tức một tay đặt sau lưng, vẻ tự tin đầy mình mà nhận lấy đề.

Vừa nhìn, sắc mặt lão ta liền biến đổi.

Phùng Vận cũng hơi kinh ngạc.

Đây… gọi là đề gì chứ?

Đề do Khúc Định ra, chí ít còn có sự khéo léo, cần dùng đầu óc để suy luận, nhưng Thuần Vu Diễm thì khác hẳn, toàn bộ đều là tính toán số học to tát, đơn giản mà thô bạo, lại trộn lẫn trong những đề mục kỳ quái, rất có thể ngay cả y cũng không biết đáp án…

Dĩ nhiên, điều này không thể làm khó được Phùng Vận.

Phương pháp tính toán mà A mẫu dạy, dù con số có lớn đến đâu, nàng cũng có thể dễ dàng ứng phó, chỉ là cần tốn thêm chút thời gian mà thôi…

Nhưng đề của Tiêu Trình thì, độ khó lại cao hơn rất nhiều.

Toàn bộ đều là những đề đòi hỏi suy luận và trí tuệ.

 

Yến Bất Tức lúc này mới hơi hài lòng, ngẩng cao cằm, liếc Phùng Vận một cái.

“Phùng gia nữ lang, mời!”

“Yến tiên sinh, mời.”

Hai người thi lễ với nhau, cùng ngồi xuống đối diện.

Bên cạnh Yến Bất Tức, như thường lệ vẫn có một tiểu đồng đứng nghiêng người, chuyên giã mực và đưa giấy bút.

Phùng Vận không để người khác hầu hạ, mà gọi Khải Đại lang đến.

“Ngươi nhìn kỹ, học kỹ, không hiểu thì cứ hỏi.”

Khải Đại lang mừng rỡ cười tít mắt, c.ung kính cúi đầu.

“Tiểu nhân đã rõ.”

Thế là, một người chuyên tâm tính toán, một người chuyên tâm quan sát, có chỗ nào không hiểu, Khải Đại lang lên tiếng thỉnh giáo, Phùng Vận liền dừng lại giảng giải cho hắn từng chút một.

Hai người họ hoàn toàn không có chút căng thẳng nào như đang dự thi.

Mọi người trong sân, nhìn đến ngẩn ngơ không hiểu nổi.

Khải Đại lang khi nãy đã làm rạng danh bản thân.

Ai chẳng nói hắn là thiên tài toán học tuổi thiếu niên?

Vậy mà một thiên tài tính toán như thế, đứng trước mặt Phùng Vận, lại chỉ là thân phận một gã nô bộc...

Trong bầu không khí căng thẳng, dường như cả thế giới đều lặng im.

Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy nghe soàn soạt.

Gió lạnh lướt qua, váy áo Phùng Vận khẽ lay động, dáng ngồi đoan trang, dung nhan như ngọc quý vô song, hòa vào với đám đông lại khác biệt hoàn toàn với họ, từng nét từng chữ nàng viết xuống, dịu dàng đến mức lay động lòng người.

Không xa nơi đó, trong đám đông.

Bùi Quyết lặng lẽ đứng nhìn.

Giống như bao người khác, hắn đang dõi theo nữ lang là tâm điểm của vạn ánh nhìn.

Kỷ Hựu cũng sững sờ, ngây người đứng bất động.

Chỉ có Tả Trọng là hơi cau mày, thấp giọng hỏi:

“Tướng quân, giờ phải làm sao?”

Ngay trước lúc c.uộc thi này diễn ra, quân Bắc Ung đã sẵn sàng bố trận nghiêm ngặt, chỉ đợi Tề phương được tuyên bố thắng c.uộc, Tín Châu thuộc về nước Tề, là lập tức động thủ...

Ai ngờ, bất ngờ lại chuyển ngoặt, xuân sắc đ.â.m chồi.

Không ngờ nước Tấn lại thắng.

Bùi Quyết nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, trong đôi mắt đen thẳm ánh lên vẻ phức tạp, nhưng sắc mặt lại không có chút biến đổi nào.

“Tất cả chờ lệnh, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Tả Trọng lập tức đáp lời: “Dạ!”

Kỷ Hựu thì thở phào một hơi dài.

“Phu nhân quả thật là tài nữ, đến cả Yến Bất Tức cũng bị nàng tính cho gục. Nếu mà còn thua nữa thì e là phải gọi người ta là phụ thân mất…”

Câu này hắn vốn nói với Bùi Quyết, nhưng trong sân lại quá yên tĩnh, hắn thì hăng quá mức, chẳng biết kiềm chế, giọng nói vừa lớn, người nghe liền nhiều.

Bên Tề lập tức có người bật cười khinh bỉ.

“Gian lận mà thắng, có gì đáng gọi là tài nữ?”

Kỷ Hựu nhìn sang, là hai tên thị vệ Tề quân.

“Trẻ con ngu dốt, thua rồi còn không phục. Ta xem các ngươi chắc cũng thiếu phụ thân dạy dỗ rồi.”

Hai tên thị vệ kia xấu hổ hóa giận.

Thao Dang

“Ngươi nói gì, có gan thì lặp lại xem?”

“Ta nói các ngươi chắc là thiếu phụ thân, mới thảm thế này, đến cả toán học là gì chắc cũng chưa từng nghe nói? Có cần ta cố gắng lắm mà nhận các ngươi về dạy dỗ không…”

“Đồ vô liêm sỉ!” Tên thị vệ kia vừa quát đã rút đao, tức giận định ra tay, người bên cạnh kéo lại, nhưng một khi bị chọc tức thì cả hai bên thị vệ đều có dấu hiệu muốn động thủ.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận