Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 520: Chương 520

Bùi Xung ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lẽo, không nói một lời, Ngao phu nhân đang kéo cánh tay Bùi Quyết, nhỏ giọng khuyên nhủ gì đó.

“A cữu!” Ngao Thất xông vào, đôi mắt đầy phẫn nộ.

“Nàng ấy không thấy đâu rồi, người còn ở đây dây dưa cái gì?”

Bùi Quyết mím c.h.ặ.t môi, không nói gì, Ngao phu nhân đã trừng mắt giận dữ nhìn sang.

“Ngươi câm miệng! Một tiểu tử như ngươi, chỗ này không tới lượt ngươi nói chuyện.”

Ngao Thất tức giận, “A mẫu! Người rốt c.uộc có hiểu đã xảy ra chuyện gì không? Là người của Tiêu Trình ở vọng đài giở trò, lén đưa cữu mẫu đi, còn nói là yêu nghiệt quấy phá…”

“Ừ.” Bùi Quyết khẽ đáp một tiếng, giọng trầm thấp, dùng sức gạt tay Ngao phu nhân ra, “Chăm sóc tốt phụ thân.”

Lời chưa dứt, hắn đã vượt qua Ngao Thất mà đi, sải bước rời đi.

Ngao Thất sững người, vừa định đuổi theo, sau lưng liền vang lên một tiếng quát sắc như dao.

“Đứng lại!”

Ngao Thất lưng chợt căng cứng, lập tức đứng nghiêm.

Từ từ, hắn quay đầu lại, nhìn lão giả tóc bạc ngồi trên xe lăn.

“A công…”

Bùi Xung là danh tướng một thời, năm xưa giáo thương bạch mã, chiến đấu anh dũng với Tạ Hiến, phong thái hiên ngang, lập công trạng to lớn cho Đại Tấn. Trận chiến ở Tịnh Châu, càng khiến đại quân Tạ gia nổi danh hùng dũng của nước Tề bị tiêu diệt toàn quân, một đời anh hùng Tạ Hiến cũng bại dưới tay ông, tan cửa nát nhà.

Sự tích của Bùi Xung trong nước Tấn ai ai cũng biết, không biết đã được bao người truyền tụng.

Ngao Thất xưa nay luôn sợ vị A công này, mặc dù Bùi Xung đối với hắn vô cùng hòa ái, gần như chưa từng sầm mặt, nhưng sự áp lực thiên bẩm từ dòng m.á.u chảy trong huyết quản, khiến hắn trước mặt Bùi Xung, hoàn toàn không dám nghịch ngợm như khi ở trước mặt phụ mẫu.

“A công, tôn nhi sai rồi.” Hắn siết c.h.ặ.t ngón tay, theo lệ cũ, trước tiên cúi đầu nhận sai xin tha, rồi mới nói tiếp, “Là bọn họ bày mưu đưa cữu mẫu đi, hoàn toàn không xem Bùi gia và Ngao gia ra gì, tôn nhi nuốt không trôi cục tức này.”

Lửa giận trong mắt Bùi Xung dần tiêu tán, ông lại nhìn đứa ngoại tôn này, ánh mắt hiền từ hơn nhiều.

“Để A cữu ngươi xử lý. Hôm nay ngươi hành động nóng nảy, suýt nữa gây đại họa. Tự đến chịu phạt đi.”

“Tôn nhi hiểu rồi.” Ngao Thất chắp tay, cái đầu rũ xuống đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt sáng rực, “Có thể… để tôn nhi tìm lại cữu mẫu trước rồi hẵng chịu phạt không?”

Ngao phu nhân tức đến thất khiếu bốc khói, hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t đứa nhi tử ngỗ nghịch này.

“Đồ súc sinh, ngươi là chưa thấy đủ mất mặt đúng không?”

Thao Dang

Bùi Xung chỉ lạnh lùng nhìn, không nói một lời.

Ngao Thất đỏ mắt quỳ xuống.

“A công, A mẫu, đợi tìm được người về rồi, muốn phạt tôn nhi thế nào cũng không lời oán thán, chỉ là giờ bắt tôn nhi cúi đầu… tôn nhi không phục. Nếu không, các người đánh c.h.ế.t tôn nhi đi, bằng không, xin cho tôn nhi được buông thả lần này.”

Không đợi Bùi Xung mở miệng, hắn dập đầu ba cái, rồi bò dậy chạy vọt ra ngoài.

288- Lộ nguyên hình.

Trên vọng đài, pháp sư Già Luật áo bào tung bay, miệng niệm chú.

“Yêu nghiệt phương nào, còn không hiện nguyên hình…”

Vừa dứt lời, từ dưới tấm vải xanh truyền đến tiếng van xin khe khẽ.

“Pháp sư tha mạng, ta và tỷ tỷ là cỏ dại hóa tinh, tu luyện nhiều năm, xưa nay chưa từng hại người, là yêu tốt đó…”

Pháp sư chắp tay, cao giọng nói: “Các ngươi mê hoặc Thái hậu nước Tấn, khiến nàng ăn nói điên loạn, ngã khỏi đài cao. Sao lại không phải là họa yêu gian ác?”

“Oan uổng!” Tiếng khóc the thé của tinh linh cỏ dại vang lên.

 

“Nghị quán vốn là một mảnh đất hoang, ta cùng tỷ tỷ tu luyện nơi đây ngàn năm, luôn mong hóa hình làm người, nào ngờ chốn này lại bị xây phủ, chúng ta bị nhốt trong đó, không sao rời khỏi nghị quán được. Hôm nay gặp được Thái hậu nước Tấn có hỷ, trong bụng mang thai lân nhi, vốn định nhân cơ hội này đầu thai làm người, chẳng ngờ Thái hậu lại tự mình lăn từ bậc gỗ xuống, khiến thai nhi sảy mất...”

Tin đồn sảy thai vừa rồi đã lan ra, nhưng được chính miệng “tiểu yêu” nói ra, lại là chuyện khác.

Bốn phía đài vọng cảnh lập tức xôn xao.

Sứ giả nước Tấn mặt đỏ tới mang tai: “Yêu nghiệt từ đâu tới dám nói nhăng nói c.uội, hủy hoại thanh danh Thái hậu…”

Pháp sư Già Luật tay cầm pháp trượng, mắt cụp xuống nhìn mảnh vải xanh phủ trên đất.

“Tiểu yêu còn không khai thật?”

“Mỗi lời đều là thật.” Giọng tiểu yêu có phần sợ hãi, “Ta và tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy, xin pháp sư minh giám.”

Một tiểu yêu khác bật khóc, “Tiểu yêu nói ra chân tướng, đã là công đức rồi, pháp sư sao không tha cho ta, cũng là một phen cơ duyên...”

Tấm vải xanh không gió mà lay, run rẩy không ngừng.

Nhưng kẻ tinh mắt nhìn qua là biết, dưới lớp vải xanh này không thể giấu người.

Vậy tiếng nói phát ra từ đâu?

Gió âm từng đợt thổi qua, mọi người trên đài đều nín thở, không dám nhiều lời.

Pháp sư Già Luật vẻ mặt trang nghiêm, niệm một tiếng Phật hiệu.

“Phật tổ từ bi, tiểu yêu cứ nói tướng quân phu nhân hiện ở nơi đâu, rồi tự độ đi.”

Tin Phùng Vận bị tà vật bắt đi đã lan khắp nghị quán.

Vừa rồi Ngao Thất xông lên đài vọng cảnh tìm người, cũng gây náo động không nhỏ.

Pháp sư Già Luật vừa hỏi, toàn trường lập tức im bặt.

Chỉ nghe tiếng tiểu yêu vang lên: “Tướng quân phu nhân là thân mang tiên duyên, không phải hạng tiểu yêu như bọn ta có thể nhìn thấu. Nhưng nơi đây ngoài tỷ muội ta, còn có một đại trạch yêu. Hắn pháp lực cao cường, rất có thể là hắn đã đưa người đi, cũng chưa thể biết được...”

“Nói nhăng c.uội!” Trường đài tĩnh mịch, chợt vang lên một tiếng quát giận dữ.

Chỉ thấy Ngao Thất từ trong đám đông xông ra, bất chấp cấm quân ngăn cản, tung người nhảy lên đài gỗ, mạnh tay kéo phắt tấm vải xanh phủ trên mặt đất.

Vải xanh bị vén lên.

Trên sàn gỗ yên tĩnh nằm đó là hai bụi cỏ dại.

Một màu xanh biếc, sinh cơ bừng bừng.

Không có ai cả.

Sắc mặt Ngao Thất chợt biến, quay phắt đầu nhìn về phía Già Luật.

“Nói, có phải là ngươi giở trò quỷ?”

Già Luật khẽ niệm khẩu quyết, chắp tay trước n.g.ự.c, cúi đầu hành lễ với Ngao Thất.

“Ngao thí chủ vén lớp vải xanh, làm tan linh lực, giải thoát hồn thể của tiểu yêu bị giam. Nay bọn chúng đã đi rồi, lão nạp muốn bắt về tra hỏi, e là khó lắm…”

Ngao Thất nhìn ông ta khoác áo tăng, mặt mày hiền từ, nghiến răng ken két.

“Yêu ở đâu?”

“Không ở chốn hồng trần.”

“Phùng Thập Nhị nương ở đâu?”

“Đợi hỏi thiên cơ.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận