Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 387: Chương 387
Đợi đến khi nghị hòa bắt đầu, sứ thần hai nước sẽ mang theo một lượng lớn cấm quân tùy tùng, mà nghị quán lại cách trấn Minh Tuyền một đoạn, xung quanh chẳng có gì, toàn bộ đất đai đều là của nàng.
Buổi trưa hôm đó, Tiền Tam Ngưu từ quận An Độ trở về.
Mang theo thư của Ứng nương tử, cùng với hơn mười người bao gồm đầu bếp, gia nhân v.v...
Tiền Tam Ngưu mặt mày rạng rỡ:
“Ứng nương tử nói, đợt đầu áo ấm làm được khoảng năm nghìn chiếc, sáng sớm mai có thể xuất hàng. Ứng nương tử muốn hỏi phu nhân, có cần đưa đến ngay, hay đợi đến khi đám vải vóc và bông đay hoàn tất rồi giao cùng một lượt?”
Áo ấm từ quận Phù Dương tạm thời giúp quân Bắc Ung giải quyết cơn thiếu hụt cấp bách, nhưng vẫn còn thiếu.
Phùng Vận nghĩ ngợi giây lát, rồi dặn Tiền Tam Ngưu:
“Bảo Ứng nương tử trong hai ngày tới hãy cho bộ khúc đưa hàng tới. Còn nữa…”
Nàng mỉm cười, không biết đang nghĩ điều gì, giọng ung dung:
“Bảo Nam Khôi và Sài Anh cùng đi. Nói là ta có việc cần sai bảo.”
Tiền Tam Ngưu nhận lệnh, ăn một bữa cơm ở Xuân Chừng quán, gặp gỡ Khải đại lang và huynh đệ nhà họ Cát, rồi vội vàng lên đường.
Tiểu Mãn lấy làm khó hiểu: “Nữ lang gọi Nam tỷ tỷ với Sài tỷ tỷ qua để làm gì ạ?”
Phùng Vận thản nhiên: “Bên này đang rất cần người.”
Lúc ở quận An Độ, thật ra Phùng Vận từng để đám cơ th.i.ế.p tự mình lựa chọn rời đi hay ở lại, kết quả là chẳng ai đi cả, tất cả đều ở lại Trường Môn.
Tôn chỉ của Trường Môn là: làm việc thì có cơm ăn.
Đã không được Bùi Quyết dùng đến, thì Phùng Vận “miễn cưỡng” thay hắn dùng vậy.
Trước kia, hai mươi cơ th.i.ế.p giống nàng đều là thân phận thấp kém, nay chỉ một lần từ quận An Độ đi ra, Phùng Vận đã thành chính thất tướng quân phu nhân.
Địa vị chủ mẫu đã danh chính ngôn thuận.
Tới hoàng hôn ngày hôm sau, Nam Khôi và Sài Anh đã cùng đội xe vận chuyển áo ấm đến Tín Châu.
Cùng đi với họ, còn có Giang Ngâm.
Ba người đến Xuân Chừng quán ra mắt Phùng Vận, chẳng khác nào gặp chủ mới, thái độ c.ung kính hơn trước rất nhiều, cùng nhau quỳ xuống hành lễ long trọng:
“Chúc mừng phu nhân, hỉ chúc phu nhân.”
Phùng Vận nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua ba gương mặt, thản nhiên cười:
“Tỷ muội với nhau, khách sáo làm gì?”
Nam Khôi và Sài Anh vui vẻ ra mặt:
“Phu nhân đại hôn, chúng ta ở tận An Độ, không kịp dâng lễ chúc mừng, lần này tới, cũng mang theo chút tâm ý.”
Nam Khôi chuẩn bị một chiếc kết uyên ương đồng tâm thêu tay, to hơn loại bán ngoài chợ nhiều, treo trong phòng rất hợp không khí hỷ sự.
Sài Anh thì tặng một chiếc khăn tay thêu sen song sinh, viền bằng mây vân sắc đỏ, từng mũi kim đều rất tỉ mỉ, hiển nhiên đã hao tâm tổn sức.
“Chúc mừng phu nhân và tướng quân đại hôn.”
Phu nhân đứng trước, tướng quân đứng sau.
Hai người này rõ ràng là theo phe Phùng Vận rồi.
Giang Ngâm thì chưa chuẩn bị lễ vật trước, thấy hai người kia dâng lễ, mặt đỏ ửng lên:
“Th.i.ế.p dại dột, thật không ngờ đến chuyện ấy, chưa chuẩn bị gì cho phu nhân cả…”
Phùng Vận liếc nàng ta một cái: “Không sao, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì chính thức.”
Không chính thức sao?
Ba nữ nhân đồng loạt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt khó tin. Nhưng Phùng Vận chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đổi đề tài:
“Lần này gọi các ngươi đến, là có việc cần phân phó. Nói trước, có sợ xuất đầu lộ diện không?”
Nam Khôi và Sài Anh cùng lắc đầu.
“Không sợ. Phu nhân bảo làm gì, chúng th.i.ế.p liền làm nấy.”
Trong thời loạn như thế này, cơ th.i.ế.p không được sủng ái và nô bộc chẳng khác gì nhau. Chính sự hậu đãi của Phùng Vận mới khiến các nàng được nuôi nấng trong Trường Môn trang, không phải làm việc nặng hay dơ dáy, sống còn ung dung thanh nhàn hơn nhiều người khác, bởi vậy mà hai người họ vô cùng mãn nguyện.
Hiện nay, Văn Huệ đang quản lý Ngọc Đường Xuân, Ứng Dung và Khổng Vân Nga thì khởi công xưởng may trong trang, còn mời thêm không ít nữ nhân trong thôn Hoa Khê, cùng nhau khâu áo ấm, cả hai đều đã trở thành người quản lý, được Phùng Vận tín nhiệm giao việc.
Nam Khôi và Sài Anh vốn cũng từng giúp Phùng Vận phát cháo khi xưa, nhưng sau đó lại không có việc gì làm, thành ra rỗi rãi vô cùng.
“Lần nghị hòa này ta định mở cửa hàng ở trấn Minh Tuyền, để hai người trông coi.”
Nam Khôi và Sài Anh nghe vậy thì mắt sáng rỡ, vui mừng đến mức không giấu được vẻ hớn hở.
Chỉ có Giang Ngâm...
Nàng ta không tiện mở miệng xin việc, chỉ nhẹ giọng nói: “Th.i.ế.p ở trong trang cũng là ăn không ngồi rồi, liền theo tới đây xem có giúp được gì không. Phu nhân có việc gì, cứ sai bảo th.i.ế.p là được.”
Phùng Vận vốn không tính cho nàng đến.
Vì có liên quan đến Thuần Vu Diễm, nàng thật sự không tiện giao việc. Người trong lòng của cộng sự, lại sai đi làm kẻ dưới, thật khó xử.
Nhưng người đã đến, nàng cũng không tiện đuổi đi.
“Ngươi nghỉ ngơi vài ngày đã. Đợi lúc cần người ta sẽ gọi.”
Giang Ngâm lộ vẻ thất vọng trong đáy mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: “Th.i.ế.p nghe theo phu nhân.”
---
Ánh nắng ban ngày không kéo dài đến đêm tối. Vừa tới chạng vạng, thời tiết đã thay đổi, trong đại doanh quân Bắc Ung gió bấc rít từng cơn, lạnh buốt như băng, cờ xí treo trước trại bay phần phật, rèm lều chắn gió phản chiếu ánh lạnh lẽo lờ mờ.
Lạnh, thật sự rất lạnh.
Dưới bầu trời tối sẫm, mấy binh sĩ vừa kết thúc ca tuần tra, cúi đầu thổi vào tay mình.
“Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, giá mà có chén rượu hâm nóng thì hay.”
“Không còn đánh trận nữa, mấy ngày nữa về nhà ăn Tết, tha hồ rượu. Gắng chịu vài bữa đi.”
“Lạnh c.h.ế.t mất, không biết bao giờ mới phát được áo ấm đây…”
“Tần tướng quân nói là sắp rồi. Nghe nói cả Thái hậu nương nương cũng sắp tới Tín Châu, nếu không mang theo áo ấm, biết ăn nói với Đại tướng quân thế nào?”
“Chưa chắc đâu. Áo phải mặc lên người mới thấy ấm… Nếu không phải Đại tướng quân đích thân đi Phù Dương, chỉ e ngay cả nửa cái áo cũng chẳng có.”
Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, hướng về phía doanh trại.
Đứng gác một canh giờ thôi mà toàn thân đã như muốn đông cứng.
Mà đó là bọn họ, những người đang mặc áo ấm, vừa thay khi lên gác. Còn các huynh đệ khác, không có áo chống lạnh, cũng chẳng đủ than sưởi, chỉ sợ càng lạnh hơn nữa.
“Dừng!”
Một tiếng quát vang dội dội tới từ bên ngoài doanh trại.
Mấy người lập tức quay đầu nhìn, thấy có mấy hán tử đang đánh xe bò tiến đến, miệng lớn tiếng hô:
“Phu nhân sai chúng ta đến đưa áo ấm đây! Huynh đệ quân Bắc Ung, mau mở cửa nào!”