Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 561

Trên giá nến, tim đèn khẽ nổ tí tách, tiếng lách tách rất nhỏ ấy mang theo sự tĩnh mịch của đêm tuyết, lan tràn giữa hai người.

Một lúc lâu, Bùi Quyết không nói gì, ngón tay lần theo suối tóc dài rủ xuống của Phùng Vận, men theo bờ vai mà trượt xuống.

Phùng Vận vừa tắm xong, trên người là bộ áo ngủ bằng tơ tằm rộng rãi, màu cam ngọc khiến làn da vốn trắng trẻo của nàng càng thêm nõn nà như có thể vỡ ra khi chạm vào, như đóa hải đường e ấp đón xuân, rực rỡ hút mắt.

Chất men chưa tan hết, lại dựa vào hắn thế này, Phùng Vận dần dần ngẩn người…

Kiếp trước lúc Bùi Quyết đưa nàng tới An Độ, quan hệ với Lý Tông Huấn khi ấy có căng thẳng như bây giờ không?

Nàng suy nghĩ hồi lâu, nhưng không tài nào nhớ ra.

Những chuyện tình cảm nam nữ vốn dễ khiến người ta hao tâm tổn trí, huống hồ khi ấy nàng quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn ở nội viện, người tiếp xúc chẳng mấy ai, càng không biết được tình thế thiên hạ hay biến động trong triều Đại Tấn.

Nhưng có một điều nàng nhớ rất rõ.

Kiếp trước, bởi công lao quá lớn, Bùi Quyết luôn cố ý thu liễm nơi triều đình, hành sự khiêm tốn cẩn trọng, bên cạnh cũng không có một con yêu tinh như nàng ra sức ly gián…

Cho nên, phụ tử nhà họ Lý hẳn sẽ không cảm thấy địa vị của tiểu hoàng đế bị uy h.i.ế.p, càng không cố tình nhằm vào hắn, hắn tất nhiên sẽ không tạo phản, cũng sẽ không vì muốn bảo vệ sự an toàn của nàng mà đưa nàng tới An Độ…

Khi đó, đơn giản chỉ là chán nàng rồi thôi, phải không?

Thao Dang

Chuyện cũ bị vứt bỏ giống như một cái gai, đ.â.m trong da thịt, dù đã qua một đời, nghĩ đến vẫn thấy nhức nhối.

Phùng Vận chậm rãi ngồi thẳng dậy, nụ cười nơi khóe môi chẳng chạm tới đáy mắt.

“Đã định sáng sớm phải dậy, vậy đừng trì hoãn nữa, rửa mặt rồi ngủ đi.”

Bùi Quyết khẽ đáp một tiếng, nhưng không đi về phòng tắm, mà móc một vật từ người ra, kéo nàng lại gần, lặng lẽ đeo lên cổ nàng.

“Ta sẽ sớm quay về đón nàng.”

Đó là một miếng kim khí hình trăng lưỡi liềm được xâu bằng dây đỏ, chiều dài sợi dây vừa vặn rủ tới xương quai xanh, trông rất đẹp.

Phùng Vận lúc này mới hiểu, Bùi Quyết tưởng nàng buồn rầu không vui là vì không được theo về Trung Kinh, nên cố ý tặng quà để an ủi.

“Vẫn là đại vương biết dỗ người.” Nàng chớp mắt, cúi đầu ngắm miếng kim khí hình trăng lưỡi liềm, “Cái này là gì thế? Có tên không?”

“Nàng thích thì đặt một cái tên cũng được.”

Nàng rất thích đặt tên, thích đặt tên cho đủ thứ, mãi không chán.

Ánh mắt Bùi Quyết lộ ra vẻ cưng chiều, hạ mình mà dỗ dành nàng.

Phùng Vận được tặng lễ vật quý, cũng đáp lại bằng nụ cười tươi.

“Để ta nghĩ xem…”

Nàng cầm món đồ lên ngắm nghía, còn cắn thử một cái, thấy chế tác tinh xảo, càng nhìn càng thích.

“Vậy gọi là Nguyệt Kiến đi?”

Bùi Quyết thấy nàng vui vẻ, khóe môi khẽ cong, khẽ đáp một tiếng, rồi vươn tay ôm nàng vào lòng, siết thật c.h.ặ.t.

“Giữ kỹ nó, có thể phù hộ bình an.”

Phùng Vận cúi đầu, vừa cười vừa vuốt ve mũi trăng cong cong, “Thần kỳ vậy sao? Có vị thánh sư nào khai quang qua à?”

Bùi Quyết: “Phụ thân ta.”

 

Phùng Vận mím môi cười, ngẩng đầu, ánh mắt chứa chan ý cười mà nhìn hắn.

“Được. Đại vương lần này xuất hành, cũng phải tự mình bảo trọng thật nhiều.”

Bùi Quyết khẽ ừ, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, lồng n.g.ự.c theo nhịp thở khẽ chấn động, như thể có ngàn lời muốn nói, thế nhưng, Phùng Vận lặng lẽ lắng nghe một lúc lâu, hắn lại chẳng nói gì.

Nàng âm thầm thở dài một hơi, đẩy hắn ra, xoay người vén lên tấm màn sa, nghiêng người nằm xuống giường, thân thể uể oải ngả vào đệm mềm.

“Đêm xuân ngắn ngủi, nghỉ sớm một chút đi.”

Bùi Quyết nhìn ý cười trong mắt nàng, khẽ véo má nàng một cái, giọng nhàn nhạt:

“Ta sẽ về sớm, không để nàng phải đợi lâu.”

Lời ấy thốt ra, như thể nàng không thể rời xa hắn vậy…

Phùng Vận liếc hắn một cái, ngáp dài một hơi.

“Dù sao thì cũng chẳng kịp về ăn Tết, theo sắp xếp của đại vương là được.”

Giờ đây, Phùng Vận đã có thể bình thản đối mặt với bất kỳ ai, bất kỳ c.uộc chia ly nào.

Nàng không còn buồn bận tâm đến những hoài nghi nữa.

Nhưng Bùi Quyết lại không nhẹ nhàng như nàng. Tắm rửa xong, hắn ôm nàng vào trong chăn, nói chuyện rất lâu, từ cục diện Trung Kinh đến sơn hà xã tắc, từ bệnh tình nguy kịch của hoàng đế đến sáu lễ đại hôn, nét mặt vẫn nghiêm khắc lạnh lùng, thế nhưng đêm nay, lời nói rõ ràng nhiều hơn mọi khi.

Phùng Vận nghe đến phát buồn ngủ, tay đặt trên cơ thể rắn rỏi mang nét nam tính rõ ràng kia, cũng ngáp liên tục.

“Đại vương hôm nay tâm tình không tệ, xem ra là sắp được về kinh, bỏ lại người thê tử tào khang mà vui thú một mình, phấn khích quá chừng.”

Bùi Quyết cúi đầu, trầm giọng: “Vận nương nói lại lần nữa xem?”

Phùng Vận: “Ở bên nhau lâu như vậy, đại vương hẳn cũng có phần chán ta rồi. Lần này hồi kinh, danh chính ngôn thuận mà đưa tình với Lý Thái hậu, lại còn là công thần, về đến kinh thành kiểu gì cũng có kẻ xu nịnh, dâng mỹ nhân. Ta không ở đó, đại vương chẳng phải là tha hồ mà hưởng thụ sao…”

Bùi Quyết hừ một tiếng, lật chăn đắp lên, hai ba cái đã cởi sạch xiêm y trên người nàng, ép nàng vào trong n.g.ự.c, “Xem ra là vi phu hầu hạ chưa chu đáo, mới khiến Vận nương nghĩ ngợi linh tinh như vậy…”

Giọng hắn khàn hẳn đi, như đã kìm nén rất lâu, không một chút do dự mà siết c.h.ặ.t lấy eo nàng, cơ thể nóng bỏng dán sát vào, động tác quen thuộc thuần thục.

Hắn hiểu tất cả sự nhạy cảm của nàng, sức lực không nặng cũng chẳng nhẹ, vừa đủ để khiến nàng phát c.uồng…

Phùng Vận thở dốc, vừa vỗ hắn vừa nói:

“Là th.i.ế.p ăn nói bậy bạ, th.i.ế.p không nên nói bậy…”

Bùi Quyết đè tay nàng xuống, cúi đầu đắm đuối, hơi thở rơi bên tai nàng, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, ánh nến rọi vào lông mi, càng làm ánh mắt hắn thêm sâu và dữ dội.

“Trước khi đi, phải cho nàng no nê một trận, miễn sinh thêm chuyện!”

Sống mũi cao thẳng chạm vào sống mũi nàng, giống như cách Phùng Vận thường hay trêu đùa Ngao Tử vậy, cọ nhẹ hai cái, rồi hơi xoay góc mặt, nhìn nàng chăm chú, yết hầu khẽ chuyển động…

Hai người từng gần gũi nhiều lần, chỉ một ánh mắt cũng hiểu rõ ý tứ đối phương.

“Tướng quân…” nàng khẽ gọi, hơi thở siết lại, vật kia nặng nề nóng bỏng áp sát vào, nàng không kìm được mà rụt người lại, cất tiếng gọi danh xưng quen thuộc.

“Gọi ta là gì?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Bùi cẩu.” Phùng Vận biết hắn muốn nghe gì, nhưng cố tình không nói.

Mắt Bùi Quyết tối sầm, cúi xuống hôn nàng mãnh liệt, nóng rực, từ nhẹ nhàng rồi dần dần tăng thêm lực, hôn lên môi nàng, cổ nàng, xương quai xanh nàng, hơi thở như lửa, gấp gáp nóng bỏng như dòng nham thạch rực cháy tràn qua từng tấc da thịt, kéo theo từng đợt tê dại.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận