Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 407: Chương 407

“Bọn họ đều là những người cầm đao ra trận, chẳng ai biết làm mấy việc vặt vãnh này.” Bùi Quyết nói.

Không biết làm ư? Phùng Vận cảm thấy mấy người như Tả Trọng, Kỷ Hựu ai nấy đều lanh lợi, chăm sóc hắn đâu ra đấy, sao lại không được?

Chắc hẳn là do Bùi Quyết không muốn để những thuộc hạ đắc lực phải đi làm việc lặt vặt mà thôi.

Nàng suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Được. Về sau ta để ý giúp tướng quân.”

Bùi Quyết chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.

Phùng Vận hỏi: “Tướng quân sao đột nhiên muốn tìm tiểu đồng vậy?”

 

Bùi Quyết trầm ngâm một lát, “Ngày thường cũng cần có người trông nom.”

Chừng ấy năm nay, hắn vẫn sống được đấy thôi.

Kiếp trước cũng chẳng thấy hắn có tiểu đồng hầu hạ sinh hoạt.

Giờ lại sinh ra tính… "yếu đuối"?

Phùng Vận cảm thấy đó không phải là lý do thật sự.

Khải Bính từ Trường Môn đưa đến cho nàng hơn mười tên bộ khúc, đều là tâm phúc. Nhưng Cát Quảng và Cát Nghĩa thì không thể dùng, Khải Đại Lang thì lanh lẹ trung thành, làm việc tháo vát, chỉ là tuổi còn nhỏ, dáng dấp gầy gò như gà con, đứng cạnh Bùi Quyết thì nhìn thật tội nghiệp...

“Nếu là Tiền Tam Ngưu thì sao, ngài thấy thế nào?”

Bùi Quyết mới gặp Tiền Tam Ngưu có một lần.

Cũng chỉ thoáng qua.

Phùng Vận nghĩ đám hạ nhân không bắt mắt như vậy chắc chắn chẳng để lại ấn tượng gì với Bùi đại tướng quân.

Không ngờ, Bùi Quyết gật đầu:

“Mặt mũi đoan chính, tính khí ôn hòa, chắc là làm việc cũng đáng tin. Quyết định vậy đi.”

Phùng Vận giật mình.

Chuyện này mà hắn cũng nhớ rõ?

Quả nhiên Bùi Quyết chưa từng thật sự buông lỏng với nàng, với nàng và cả những người bên cạnh, hắn đều có tính toán rõ ràng trong lòng.

“Được, vậy thì quyết thế.” Nàng nói xong, lại cảm thấy không thể chịu thiệt được. Dù sao Tam Ngưu là người giỏi việc, vẻ ngoài tuy hiền lành ít nói nhưng làm gì cũng lanh lẹ.

“Thế thì tướng quân phải trả tiền công.”

Bùi Quyết đứng dậy, “Người của nàng, tiền cũng là của nàng.”

Hắn vừa nói vừa lấy vá đi khuấy đáy nồi, Phùng Vận khịt mũi, mới ngửi thấy chút mùi khê.

“Hỏng rồi! Trứng trà của ta!”

Bữa ăn đêm đó ăn khá vui vẻ.

Phùng Vận lấy ra một bình Quế Hoa Tửu do Ôn Hành Tố để lại trong hầm rượu, rót đầy cho Bùi Quyết. Hai người đối diện nhau, uống canh, nhâm nhi chút rượu, không nhiều lời, nhưng khung cảnh lại vô cùng hài hòa.

Đợi đến khi rượu đã ba tuần, Bùi Quyết mới nhìn nàng nói:

“Phái đoàn nước Tấn sẽ tới Tín Châu vào ngày mai. Sáng sớm ta phải xuất phát.”

Phùng Vận ngẩng đầu, “Vốn dĩ nên thế.”

Nét mặt nàng thản nhiên, nụ cười ôn hòa, không còn vẻ ra sức ngăn cản như khi hắn chuẩn bị đi An Độ ban sáng.

Lông mày Bùi Quyết hơi nhíu lại: “Nàng không có gì muốn nói sao?”

“Không có.” Phùng Vận nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, “Tướng quân muốn nghe ta nói gì?”

Bùi Quyết im lặng.

Phùng Vận mỉm cười, múc thêm một bát canh đưa cho hắn.

“Uống nhiều một chút. Còn nóng đấy.”

 

Bùi Quyết sao có thể biết nàng từng trải qua những gì? Biệt viện ở quận An Độ chính là ác mộng của kiếp trước nàng. Việc nàng ngăn hắn đến đó, không phải vì tình riêng, mà vì không muốn tái diễn bi kịch. Đồng thời, cũng là vì một nguyên tắc không đổi, phải ly gián hắn và phụ - nữ Lý thị, không để bọn họ trở nên thân cận.

Nhưng giờ sứ thần nước Tấn đến Tín Châu, việc Bùi Quyết phải làm thì không thể tránh khỏi.

Toàn thiên hạ đang nhìn vào hắn, thể diện vẫn phải giữ.

Nếu không, sao có thể khiến ba quân quy phục?

Cho nên dù nàng cản hắn đến An Độ, thì cũng đã gọi Phùng Kính Đình tới làm kẻ “chắn đỡ”.

Như vậy, người ngoài sẽ chỉ nói hắn bị sứ giả nước Tề quấy rối, chứ không phải là vì mê sắc mà chậm trễ chính sự.

Bùi Quyết không ở lại Xuân Chừng quán qua đêm. Sau khi tắm rửa, chỉ quấn lấy Phùng Vận một hồi rồi rời đi.

Ban ngày mới vừa “bừa bãi” trong doanh trại, tâm tình hắn đã dịu lại phần nào, nhưng ngọn lửa với nàng thì chưa bao giờ tắt. Không phải hắn không muốn, chỉ là thương nàng sức khỏe yếu, sợ nàng không chịu nổi. Trước khi đi còn đặc biệt lấy “Ngọc Hộ”, tự tay bôi thuốc cho nàng, thấy không có thương tích gì mới yên tâm dắt thị vệ rời khỏi.

Thuận tiện, Tiền Tam Ngưu cũng bị dẫn đi luôn.

Kỷ Hựu nhìn người tiểu đồng mới xuất hiện bên cạnh tướng quân, trong lòng có phần không cam.

Đặc biệt là nghĩ đến chuyện sau này Tiền Tam Ngưu sẽ theo sát bên cạnh tướng quân, thậm chí còn thân thiết hơn cả hắn và Tả Trọng, lại càng thấy khó chịu.

“Tướng quân không biết nghĩ gì, lại đi xin phu nhân cho một người như thế.”

Tả Trọng không đáp, hắn lại hừ lạnh lần nữa.

“Là chê bọn ta tay chân thô kệch, không biết hầu hạ chứ gì?”

Tả Trọng thấy hắn nói càng lúc càng quá, liền sầm mặt xuống.

“Tướng quân là vì muốn phu nhân yên tâm.”

Kỷ Hựu nhướng mày, không hiểu: “Ý gì?”

Tả Trọng hạ giọng: “Thái hậu điện hạ đã đến Tín Châu. Nghe nói trước kia nàng ta và tướng quân từng có hôn ước, phu nhân tất nhiên sẽ sinh nghi…”

Kỷ Hựu bừng tỉnh.

“Thì ra là để phu nhân khỏi nghi ngờ, dứt khoát để nàng tự phái một người theo bên cạnh? Để nàng nắm rõ hành tung và sinh hoạt thường ngày của tướng quân?”

Tả Trọng gật đầu.

“Trừ lý do ấy ra, cũng không còn cách giải thích nào khác.”

Kỷ Hựu ngẩn người trong chốc lát, mắt mở to, lắc đầu liên hồi.

“Thật không ngờ, Đại tướng quân lại là người như thế…”

Tả Trọng im lặng không nói.

Ai mà nghĩ đến chứ? Ngay cả hắn cũng không.

225- Sỉ nhục Thái hậu.

Sáng hôm sau, quận An Độ bị sương mù dày đặc bao phủ, cả thành như chìm trong làn mây xám, cách ba trượng đã chẳng phân biệt được người hay vật.

Vì vậy, đoàn sứ giả nước Tấn phải hoãn lại giờ khởi hành một canh giờ.

Phù Dương Nghi trọ ở dịch quán, đêm qua ngủ không ngon, định chui lại vào chăn ngủ thêm, thì đã bị người gọi dậy.

“Thái hậu điện hạ triệu mời Bình Nguyên quận chúa đến trò chuyện.”

Phù Dương Nghi lần này được chỉ đích danh đi theo Thái hậu trong chuyến công du.

Một là vì nàng từng đến quận An Độ, hai là vì trưởng công chúa cho rằng có nữ quyến đi theo sẽ thuận tiện hơn cho hành trình của Thái hậu.

Từ dịch quán đến biệt viện của Thái hậu, Phù Dương Nghi lạnh đến nỗi cứ hít hà thở ra liên tục.

Vào đến trong phòng mới thấy ấm lại.

“Tham kiến cữu mẫu.” Nàng liếc nhìn Lý Tang Nhược, thấy mắt nàng ta đỏ hoe, son phấn cũng không che nổi vẻ mỏi mệt, rõ ràng là một đêm không ngủ, trong lòng đoán chắc là vì chuyện Bùi đại tướng quân không tới nghênh giá mà nổi giận.

Lý Tang Nhược nói: “Ngồi đi.”

Phù Dương Nghi vội đáp: “Dạ.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận