Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 513: Chương 513

Không có động tĩnh gì sao?

Trong đầu Phùng Vận hiện lên dáng vẻ khi rời đi của Bùi Quyết.

Do dự một thoáng, nàng đứng dậy chỉnh lại xiêm y, gọi theo thị nữ.

“Đi theo ta thay y phục.”

Vừa ra đến cửa thì bị cấm quân ngăn lại.

Bọn họ không dám tùy tiện bắt Phùng Vận đi, nhưng cũng không chịu để nàng rời khỏi nơi này. Nghe nói nàng muốn đi tiện (đi vệ sinh), liền lập tức mang đến một chiếc bô.

“Trước khi Thái hậu điện hạ hạ chỉ, phu nhân không được rời khỏi đây.”

Tim Phùng Vận chợt lạnh xuống.

Nàng mơ hồ cảm thấy có biến cố xảy ra.

Nhưng con đường này là do chính nàng lựa chọn, màn kịch đã bắt đầu, sớm muộn gì cũng sẽ là một trận m.á.u tanh mưa gió. Lý Tang Nhược thà dùng chính mạng sống của mình cùng sinh linh nhỏ bé trong bụng để hãm hại nàng, thì nàng có ẩn nhẫn hay sợ hãi đến đâu cũng vô ích, chỉ có thể từng bước từng bước mà tiến tới…

Phùng Vận nhẹ nhàng ôm bụng, gắng gượng nở nụ cười.

“Kỷ thị vệ.”

Kỷ Hựu đang cùng đám cấm quân giằng co, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại: “Phu nhân.”

Sắc mặt Phùng Vận tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Thân thể ta cực kỳ khó chịu, có thể phiền Kỷ thị vệ truyền lời với tướng quân, thỉnh… thỉnh đại phu đến xem mạch giúp ta…”

Đồng tử Kỷ Hựu khẽ trầm xuống: “Phu nhân chờ một chút!”

284- Hoài nghi điều gì.

Kỷ Hựu đi rồi, người của doanh thị vệ vẫn đứng canh ngoài gian phòng, ai nấy cao lớn dũng mãnh, tận tụy hết mực. Dù là cấm quân hay Địch Kỵ Ty cũng đều không thể bước vào nửa bước.

Thế trận giằng co giữa hai bên khiến người ta dấy lên vô vàn nghi ngờ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ Kỷ Hựu quay lại truyền tin, đầu óc Phùng Vận xoay chuyển liên tục, lướt qua vô số suy nghĩ. Tốt có, xấu có, đủ loại kết cục khác nhau, nàng đều đã chuẩn bị kỹ càng. Nào ngờ người trở về cùng Kỷ Hựu, ngoài Diêu đại phu, còn có cả Phù Dương Lễ, chỉ thiếu duy nhất Bùi Quyết.

“Phu nhân.” Đại Mãn khẽ gọi nàng, “Thái y đến rồi.”

Phùng Vận thoáng ngẩn người: “Tướng quân đâu?”

Đại Mãn nhìn về phía Phù Dương Lễ. Vị Thái y lệnh này thần sắc có chút do dự, nhưng giọng nói thì rành rọt: “Thái hậu điện hạ mất m.á.u quá nhiều, vẫn đang hôn mê, chư vị đại thần đều đang chầu chực bên ngoài. Bùi lão tướng quân lại vừa đúng lúc tới, Đại tướng quân hiện tại không thể rời đi, đặc biệt sai lão phu đến chẩn trị cho phu nhân.”

Bùi lão tướng quân đến rồi?

Phùng Vận trầm ngâm giây lát, mỉm cười xắn tay áo.

“Vậy phiền Thái y lệnh rồi.”

Phù Dương Lễ ngồi xuống, ba ngón tay đặt lên cổ tay Phùng Vận.

Diêu Nho đứng bên cạnh, không lên tiếng.

Chốc lát sau, Phù Dương Lễ thu tay về, vuốt râu nhìn nàng, giọng điềm đạm:

“Phu nhân thân thể suy nhược, can uất tỳ hư, lại hao tổn tinh thần, điều dưỡng cần có thời gian, không thể nóng vội…”

Phùng Vận không rõ câu “gấp không được” kia có hàm ý gì khác không, nhưng trên gương mặt của Phù Dương Lễ lại không thấy chút ác ý nào, ngược lại vô tình phát hiện ra một tia u sầu.

Nhi tử của ông ta lại thân thiết với Bùi Quyết như vậy.

Người sợ nhất việc Bùi Quyết trở mặt với triều đình, chính là vị Thái y lệnh này đây.

 

Phùng Vận mỉm cười cảm tạ, sau đó lạnh nhạt hỏi:

“Không biết Thái hậu bị thương ở đâu?”

Thân là một nghi phạm bị giam lỏng, nàng có lập trường để hỏi điều đó.

Phù Dương Lễ rõ ràng lộ vẻ do dự.

Ông không phải người giỏi nói dối, nhất thời mặt già nóng bừng, ánh mắt trốn tránh, vòng vo lảng sang chuyện khác.

“Chưa thương đến yếu hại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ không đáng lo.”

Phùng Vận lại không chịu để câu chuyện kết thúc như thế.

Nàng khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đang lo lắng.

“Vừa rồi lúc xuống bậc thềm, ta có nhìn thấy, vết m.á.u kia màu sẫm, lượng m.á.u chảy ra không ít, điện hạ hẳn là bị thương rất nặng mới phải? Nhưng ta nghĩ kỹ, trên thang gỗ cũng chẳng có gai nhọn, dẫu có bị xước thì cũng không đến mức chảy nhiều m.á.u như vậy, lại còn từ dưới váy chảy ra…”

Ánh mắt nàng dừng lại trên người Phù Dương Lễ, phong tư thanh lệ, đôi mắt sáng tựa như nhìn thấu mọi điều ẩn giấu.

“Trông lại giống như là xuất huyết do sẩy thai, nhưng Thái hậu đã ở góa nhiều năm rồi…”

Nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười, “Là ta nói bừa rồi.”

Phù Dương Lễ ngượng ngùng cụp mắt, khẽ vung tay áo, cúi mình hành lễ với Phùng Vận.

“Phu nhân bên này đã không có chuyện gì, lão phu xin cáo lui trước.”

Phùng Vận không giữ ông ta lại, “Thái y lệnh đi thong thả.”

Tuy rằng Phù Dương Lễ không nói gì, nhưng Phùng Vận đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Vừa khi Phù Dương Lễ rời đi, Diêu Nho tiến lên xin lỗi: “Diêu mỗ bất tài, không giúp được phu nhân.”

“Diêu đại phu khách sáo rồi.” Phùng Vận nhìn hắn một cái.

“Dựa vào ngươi quan sát, Thái hậu thật sự là xuất huyết do sẩy thai?”

Diêu Nho gật đầu, “Tám chín phần là vậy.”

Phùng Vận chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Một hài tử chưa thành hình, cứ như vậy, ngay trước mắt nàng, trong bụng Lý Tang Nhược, trở thành vật hi sinh cho âm mưu tính toán của mẫu thân nó.

Nó thật bất hạnh. Nhưng nó cũng là may mắn.

Thao Dang

Không cần đến cõi đời này, để chứng kiến lễ nghĩa sụp đổ, luân thường đảo lộn.

“Thái hậu ra chiêu độc như vậy, quả thực là muốn một mũi tên trúng hai đích, lấy mạng ta mà.”

Trong phòng toàn là người nhà.

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí chợt trầm xuống, sắc mặt mọi người đều u ám, lạnh lẽo.

Cát Quảng nhìn Phùng Vận, nói: “Bùi lão tướng quân tới rất gấp, chắc là đã nghe được chuyện gì, sắc mặt vô cùng khó coi, liền trực tiếp gọi Đại tướng quân đi rồi ạ.”

Diêu Nho xác nhận: “Vừa rồi tiểu nhân cũng vừa khéo nhìn thấy.”

Bùi Xung trung thành tuyệt đối với Đại Tấn, tuyệt không thể nào dung túng Bùi Quyết làm càn, nhất là trong mắt họ, những thay đổi lớn trong hành vi của Bùi Quyết, tất thảy đều là do nàng, yêu tinh mê hoặc người khác, giật dây...

Hừ! Người Bùi gia đến thật chẳng đúng lúc chút nào.

Mấy người đang trò chuyện, bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng bước chân.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận