Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 499: Chương 499

Phùng Vận thấy hắn cúi đầu, một tay ôm lấy nàng, một tay khơi than, lửa lò hắt lên gương mặt anh tuấn của hắn, hơi thở của hắn rơi trên má nàng, không nói lời nào, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ hữu lực nơi hắn, cánh tay, thân thể, đem lại cho người ta cảm giác vững chãi ổn định, đặc biệt khiến người an tâm.

Nàng bật cười hỏi: “Nếu tướng quân muốn học, ta cũng có thể dạy ngài.”

Bùi Quyết nghiêng mắt nhìn nàng một cái, đôi con ngươi đen sâu thẳm: “Ta?”

“Đúng vậy.” Phùng Vận tự tay rót cho hắn một chén trà ấm tay, cười tươi rói: “Tam Ngưu còn có thể nắm được kỹ nghệ trong thời gian ngắn, tướng quân thì càng không thành vấn đề.”

Bùi Quyết nhíu mày lại.

“Thôi bỏ đi, nàng biết tính toán là được rồi.”

Dù sao hắn cũng không phải người trông coi việc nhà.

Phùng Vận càng cười tươi hơn: “Yên tâm, rất đơn giản thôi. Chỉ cần tướng quân nắm được kỹ xảo và phương pháp, đảm bảo học rất nhanh.”

Bùi Quyết không thật sự muốn học, nhưng lời từ chối vừa đến miệng, lại bị đôi mắt linh động trong trẻo của tiểu nương tử ép quay ngược trở vào.

“Được, lúc nào rảnh rồi tính.”

Hai người nhìn nhau một cái.

Bỗng thấy đêm lành quấn quýt, phong tình lãng mạn.

“Tướng quân…”

“Vận nương…”

Cùng lúc lên tiếng, lại cùng lúc ngừng lại.

“Ngài nói đi.”

“Nàng nói trước.”

Lại đồng thanh, rồi nhìn nhau, Phùng Vận bật cười thành tiếng.

“Vậy ngài nói đi.”

Bùi Quyết vươn tay ôm lấy nàng, giữa mày hiện chút do dự, trông có vẻ nghiêm túc lạ thường.

“A tỷ muốn đưa phụ thân đến Tín Châu, nói là muốn gặp mặt thông gia.”

Tin đến quá bất ngờ.

Phùng Vận chớp mắt, giật mình nảy một cái, không rõ là vì hồi hộp hay gì khác, trong miệng thấy hơi khô khốc, hỏi hắn: “Sao đột ngột vậy?”

Bùi Quyết nói: “Đúng dịp Tín Châu nghị hòa, chiến sự cũng kết thúc, thời cơ coi như thích hợp.”

Phùng Vận không đáp lời, Bùi Quyết thấy nàng cười như mộng mị, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, bèn nói thêm một câu.

“Nàng không cần sợ, có ta ở đây.”

Phùng Vận cũng không phải sợ.

Danh tiếng nàng đã như vậy, từ lâu đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Bùi gia chán ghét.

Chỉ là mọi chuyện đến quá nhanh, nàng chưa kịp chuẩn bị, cũng không nằm trong kế hoạch.

Dù sao hôn sự giữa hai người ban đầu chỉ vì chiến sự ở Tịnh Châu.

Còn hiện tại, tất cả đang dần rẽ sang hướng khác xa hẳn với kiếp trước…

“Vậy ta cần phải làm gì, để tướng quân không thấy khó xử?”

Nàng chần chừ, nhưng hỏi rất nghiêm túc.

Thao Dang

Bùi Quyết siết c.h.ặ.t tay nàng, bàn tay nhỏ lạnh lẽo mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Nàng không cần làm gì cả. Nhà ta không có quy củ gì, tân nương cũng không cần phải theo quy củ.”

Phùng Vận thấy hắn không giống đang đùa, liền bật cười khẽ.

“Vậy thì cứ để tướng quân sắp xếp.”

Tiểu Mãn đã chuẩn bị nước nóng từ sớm, chờ nữ lang và tướng quân nói chuyện xong, thấy hai người cười nói vui vẻ, nàng cũng mừng rỡ, liền vào hỏi tướng quân khi nào muốn tắm gội.

Phùng Vận liếc nhìn Bùi Quyết, mặt bất chợt nóng lên.

“Tướng quân đã mệt mỏi mấy hôm rồi, nên tắm rửa rồi nghỉ sớm đi.”

 

276- Không phải quân tử.

Tiểu Mãn vui vẻ đi ra ngoài, Đại Mãn im lặng bước vào thay chăn đệm, ôm chăn cũ ra ngoài.

Phùng Vận phát hiện hốc mắt nàng ta đỏ hoe, giống như đã khóc, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Trước đó nàng ta đã đi chặn đường Phùng Kính Đình quay về, gắng gượng nói hết những lời cần nói, rồi cúi đầu quay về phòng, mãi đến lúc này mới ra ngoài.

Phùng Vận cũng chẳng khuyên nhủ được gì.

Rất nhiều chuyện, phải tự mình suy ngẫm, tự mình trải qua, rồi tự mình giải thoát…

Trên đời này, những bức tường phía Nam đều phải tự mình đ.â.m đầu vào, đến khi nhận ra đau, mới chịu quay đầu.

Mấy ngày nay, nước Tấn và nước Tề đang đàm phán, đừng nhìn chỉ có sứ thần ra mặt đấu trí đấu dũng với phía Tề, nhưng thân là Đại tướng quân, Bùi Quyết cũng chẳng dễ dàng gì.

Nước chuẩn bị xong, Phùng Vận đẩy Bùi Quyết đi tắm, hắn cũng thuận theo.

Cánh cửa phòng tắm vừa khép lại, Phùng Vận tựa vào nhuyễn tháp, định đọc sách một lát, chẳng ngờ mới lật đến trang thứ hai, hắn đã vội vàng bước ra từ bên trong, khoác hờ một chiếc áo choàng, để lộ mảng lớn cơ bắp rắn chắc, bước nhanh như có chuyện khẩn cấp, sắc mặt trầm đến mức khiến Phùng Vận giật mình ngồi bật dậy.

“Chuyện gì vậy?”

Bùi Quyết không nói gì, bước lại gần, nghiêm túc cúi đầu, nhìn nàng hỏi:

“Vừa nãy nàng định nói gì?”

Phùng Vận: …

Bị hắn cắt ngang, suýt nữa thì quên béng mất.

Nàng khép quyển sách lại, bình thản kể chuyện hôm nay Phùng Kính Đình đến.

Bùi Quyết hỏi: “Nàng muốn về nhà mẹ đẻ sao?”

Hai chữ “nhà mẹ đẻ” nghe vào tai, khiến Phùng Vận cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng nhìn thấy trên đầu Bùi Quyết còn đang nhỏ nước, nàng cũng lười nói nhiều.

“Ta không muốn để tâm đến họ. Nhưng tình thế bây giờ, không tiện trở mặt ngay, ta cũng không muốn làm khó tướng quân.”

Bùi Quyết khẽ ừ, “Ta không thấy khó. Chỉ nhìn vào lòng nàng thôi.”

Ngừng một chút lại nói: “Vừa hay người nhà ta cũng sắp tới, gặp nhau một lần.”

Phùng Vận theo bản năng nhíu mày.

Với tính cách của Bùi Quyết, hắn xưa nay khinh thường tiếp xúc với người Phùng gia, có khi chỉ nhìn thêm một cái cũng thấy phiền.

Vậy mà giờ đây, hắn lại nguyện ý để người nhà gặp mặt người Phùng gia, chuyện này thực sự rất khó tin.

“Ta và nàng đã thành phu thê, dù không ưa, cũng phải nhận lấy.”

Bùi Quyết liếc nàng một cái, rồi quay lại phòng tắm tiếp tục tắm rửa.

Phùng Vận ngồi yên tại chỗ, cầm sách trong tay mà không tài nào đọc vào nổi.

Chuyện gì cũng không thể tránh khỏi chữ “gia tộc”, đi đến đâu cũng có người truy gốc rễ...

Hôn sự của nàng và Bùi Quyết, chỉ vì thiếu phụ mẫu hai bên chứng hôn, không được tộc nhân thừa nhận, nên mới thường bị người ngoài gọi là “trò đùa con trẻ”.

Không nhận Phùng gia, không để hai bên thông gia qua lại chính danh, trong mắt người ngoài mãi là thiếu một phần danh phận.

Cho nên, hành động của Bùi Quyết lúc này…

Là muốn làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận, chứ không phải sau chiến sự liền phủi sạch?

Phùng Vận khẽ thở dài.

Quả thật không còn tâm trí đọc sách nữa.

Nàng tháo trâm vòng, chui vào trong chăn.

Ngao Tử nằm sát bên giường, tựa vào nàng.

Phùng Vận xoa xoa bộ lông của nó, “Tỷ tỷ đã chuẩn bị cho đệ một cái ổ ở bên kia rồi…”

Nàng chỉ về góc tường kia.

Ngao Tử có vẻ không hài lòng, đầu rũ xuống, không chịu rời khỏi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận