Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 494: Chương 494

Ngàn dặm ruộng tốt, vạn xấp vải vóc, cũng không đáng để lấy danh tiếng mà đánh cược.

“Phùng Thập Nhị nương nghe tuyên.”

Lý Tang Nhược nuốt răng gãy vào bụng, chậm rãi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn về phía Phùng Vận, tưởng chừng sắp nghiến nát răng.

“Phu nhân của Đại tướng quân, họ Phùng, có tài như gỗ quý, có đức như phu nhân xưa, có phong thái mềm mỏng đoan nghiêm, hiền lương dịu dàng, đức hạnh lưu danh, đặc chuẩn phong làm Nhất phẩm Quốc phu nhân. Đợi ai gia hồi kinh, sẽ c.ung kính thỉnh Thánh chỉ, nghi lễ tôn xưng, cùng với ban thưởng.”

Âm lượng không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng.

Phùng Vận từ đầu đến c.uối vẫn giữ nụ cười mà nghe xong, sau đó hành lễ.

“Thần phụ tạ ơn Thái hậu ban thưởng. Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Thiên tuế là điều không thể nào có được.

Phùng Vận có thể tưởng tượng được lúc này Lý Tang Nhược hận nàng đến mức nào, đến mức muốn xé nát tim nàng ra, vậy mà lại không làm gì được...

Hơn nữa...

Một người vừa được phong làm Nhất phẩm Quốc phu nhân như nàng, sao có thể vừa được phong thưởng đã bị đem ra “hiến dâng cầu hòa”? Phía Tấn dù sao cũng là bên thắng trận, chỉ cần Tiêu Trình còn có chút liêm sỉ, cũng không dám đích danh yêu cầu Đại Tấn giao ra một Nhất phẩm Quốc phu nhân vừa được phong; mà chỉ cần Lý Tang Nhược còn có chút liêm sỉ, cũng sẽ không dám đáp ứng.

Tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.

Người trong Trường Môn bao nhiêu phần hoan hỉ, thì cũng có người bấy nhiêu phần đau khổ.

Người Phùng gia kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, nhìn Phùng Vận nhận thưởng, nhất thời không biết nên ra dáng thể diện mà chúc mừng, hay là cắn răng chửi nàng “nhận giặc làm vua, không biết liêm sỉ”.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Bất kể là Bùi Quyết, hay là Thuần Vu Diễm, thậm chí là Tiêu Trình đều không ngờ lại thành ra như thế...

Thuần Vu Diễm mỉm cười nhàn nhạt nhìn qua, chờ bên này lắng xuống, liền quay đầu nhìn Tiêu Trình.

“Tề quân, đến lượt ngài rồi.”

Những lời ban nãy còn chưa kịp nói, lúc này lại chẳng thể thốt ra.

Im lặng một lát, Tiêu Trình thản nhiên mở miệng.

“Việc này hệ trọng, trẫm cần bàn bạc cùng các công thần, rồi mới quyết định. Thế tử, chi bằng cho ta một ngày?”

Thuần Vu Diễm nghiêng đầu thì thầm mấy câu với sứ giả nước Tấn, sau đó quay đầu đáp lại.

“Hôm nay tỷ thí kết thúc, ngày mai ký kết quốc thư chính thức, vĩnh kết minh ước dưới thành.”

Hai bên Tấn – Tề đều không có ý kiến.

Thị vệ và tùy tùng hộ tống chủ tử nhà mình, mỗi bên lần lượt rời đi.

Phùng Vận cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, nàng không quên dặn dò Khải Đại lang mang theo vật đặt cược của ván thứ ba, bàn tính bằng vàng.

Dĩ nhiên bàn tính không phải làm hoàn toàn từ vàng, nhưng Khải Đại lang là tiểu quản gia, cầm trên tay vẫn rất thuận tay.

Một đoàn người cười nói rôm rả, vừa bước lên hành lang thì liền thấy Bùi Quyết.

Hắn chỉ đi cùng Tả Trọng và Kỷ Hựu, không có ai khác, ánh mắt tĩnh lặng đến cùng cực, đen thăm thẳm, như ẩn chứa lửa hừng hực đang nhảy múa.

Phùng Vận bước sang một bên, hành lễ, khẽ cười hỏi, “Cho ngài nở mày nở mặt rồi chứ?”

Bùi Quyết nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng, “Lát nữa ta sẽ quay lại.”

Cố tình đứng đợi ở đây chỉ để nói câu này sao?

Phùng Vận có phần bất mãn, “Ngài chưa chúc mừng ta.”

Bùi Quyết: “Chúc mừng nàng, Nhất phẩm Quốc phu nhân.”

Phùng Vận khẽ lắc đầu, cười một tiếng. “Nghe không ra là vui, vậy tức là không vui rồi. Tướng quân không thích ta phô trương?”

 

Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, thân hình cao lớn khiến gương mặt tuấn tú kia càng thêm nghiêm nghị.

Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng quanh đây người qua lại không ít, c.uối cùng vẫn im lặng.

Không nói gì, nhưng lại vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần một chút, mượn cớ nâng tay sửa tóc mai cho nàng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái.

“Như vậy, đã vừa lòng chưa?”

Phùng Vận ngẩn người.

Là đạo đức bại hoại, hay là quá mức vô sỉ?

Vậy mà dám ở trước bao ánh mắt nhìn chằm chằm, hôn nàng một cái?

Nàng trước mặt người khác, vẫn luôn là một nữ lang đoan trang trầm tĩnh có được không?

Mặt Phùng Vận hơi nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng cả lên, còn Bùi Quyết thì chẳng có biểu cảm gì, chỉ liếc nhìn Kỷ Hựu bên cạnh đang không nhịn được mà khẽ bật cười, rồi lạnh mặt nói:

“Về doanh trại.”

Phùng Vận nhìn theo bóng lưng hắn sải bước rời đi, khẽ cong môi, đưa tay vuốt tóc mai đang xõa, mang theo ý cười mà dẫn theo một đám người oai phong rời đi.

Ngoài đám đông, Tiêu Trình đứng ở đầu kia hành lang, lặng lẽ nhìn nàng.

~~~~~~~~~~

Phùng Vận: Ta không hài lòng lắm. Muốn giải dược.

Ngao Tử: Giải dược gì mà ngon thế, ngày nào cũng đòi. Ta không ăn thức ăn mèo nữa, ta muốn ăn giải dược!

Ngao Thất: (sợ hãi thất sắc) Ngao Tử, đừng làm bậy, ca đi bắt cá cho ngươi ngay đây!

~~~~~~~~~~

273- Ký hiệu đặc biệt.

Hành c.ung của Tề Đế.

Không khí vô cùng ngột ngạt.

Trận tỷ thí vốn nắm chắc phần thắng, vì Phùng nữ lang bất ngờ chen ngang một đao, mà dẫn đến kết cục hoàn toàn đảo lộn.

Lúc này, các sứ thần Tề quốc lấy Phùng Kính Diêu làm đầu, đều tụ tập trong thư phòng của Hoàng đế, mỗi khi nhắc tới Phùng Vận, ai nấy đều khó xử.

Nghe đồn Phùng Vận là một nữ lang tính tình khô khan lập dị, vô đức vô tài, rất khó được người khác ưa thích, sau khi mẫu thân nàng là Lư Tam nương qua đời, gần như biến mất khỏi tầm mắt của những nhân vật tai to mặt lớn này. Nếu không nhờ có c.uộc liên hôn giữa Phùng gia và Tiêu gia, thì người có mặt hôm nay e rằng chẳng ai còn nhớ đến nàng.

Ấy vậy mà chính một nữ lang như vậy, lại ở thời khắc then chốt của hiệp nghị giữa hai nước, bất ngờ ra tay giúp Tấn quốc giành thắng lợi, khiến toàn bộ kế hoạch của bọn họ bị phá hỏng.

Việc thua trận là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, chẳng những Yến Bất Tức không thể chấp nhận, mà ngay cả bọn họ cũng không thể nuốt trôi được.

Nếu không có trận tỷ thí thứ hai, bọn họ còn có thể nghi ngờ là do Thuần Vu Diễm giở trò gian lận.

Nhưng sau khi có trận tỷ thí thứ hai...

Họ bắt đầu hoài nghi cả Tề Đế cũng đang gian lận.

Yến Bất Tức tức giận đến mức đập đầu vào cột ở nghị quán, bị thị vệ cưỡng chế đưa về, là người ngoài năm mươi, vậy mà lại khóc rống một trận ở hành c.ung, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.

Thứ nhất là vì không thể giữ được thể diện.

Thao Dang

Thứ hai là vì lão ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi sự việc này kỳ quặc ở chỗ nào.

Ngay trước mặt các sứ thần, lão ta chất vấn Tiêu Trình:

“Bệ hạ là vì muốn đón Phùng Thập Nhị nương trở về, nên cố tình thua trận sao?”

Yến Bất Tức là người có đức cao vọng trọng.

Những lời người khác không dám nói, lão dám nói ra.

Lão lại chắp tay tiến lên: “Bệ hạ si tình với Phùng Thập Nhị nương, ai ai cũng thấy rõ, thần không phải cố ý gây khó dễ, cũng không phải không chịu thua, mà thật sự là không sao lý giải nổi chuyện này...”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận