Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 498: Chương 498

“Phủ quân.” Đại Mãn cúi mình sâu thi lễ với ông ta.

“Lần trước Giang cữu cữu đến tìm nô tỳ xin phương thuốc dưỡng nhan của nữ lang, Phủ quân có hay biết không?”

Ánh mắt Phùng Kính Đình lóe lên, “Hỏi cái này làm gì?”

Đại Mãn không nói, chậm rãi bước gần tới xe ngựa, dáng người yểu điệu, trên mặt phủ một tầng u sắc mỏng mảnh, như đang suy nghĩ gì đó, do dự một hồi mới lôi ra một phong thư từ trong tay áo, hai tay dâng lên.

“Làm phiền Phủ quân giao cho phu nhân.”

Phùng Kính Đình nhìn nàng ta.

Tay áo nữ tử lay động trong gió, dung nhan thanh lệ uyển chuyển, thoạt nhìn hàng lông mày và ánh mắt ấy, quả thực có ba phần giống Phùng Vận.

Ông ta dịu giọng một chút.

“Ngươi lại đây gần hơn, ta có chuyện muốn hỏi.”

Đại Mãn nghe vậy cúi đầu, sắc mặt đờ đẫn đi tới gần: “Xin Phủ quân phân phó!”

Phùng Kính Đình ngần ngừ một lát, lúc này mới nhíu mày đánh giá nàng.

“Nữ lang nhà ngươi dạo gần đây có gì khác thường không?”

Đại Mãn bất ngờ ngẩng đầu, chạm mắt với ông ta một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống.

Thao Dang

“Không có, nô tỳ không phát hiện điều gì, nữ lang mọi sự như thường.”

Phùng Kính Đình do dự một thoáng, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy.

“Ngươi xem thử đây là phù chú gì?”

Đại Mãn nhìn những con số được ghi bên trên, là loại số nữ lang dạy Khải Đại lang dùng trong học toán, tim nàng ta đập thình một cái, nhưng mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, miễn cưỡng cong môi cười:

“Bẩm Phủ quân. Đây không phải phù chú gì cả, chỉ là ký hiệu giản lược trong toán học. Nữ lang nói như vậy thì tính toán dễ hơn, trong trang có rất nhiều người đã học theo, Khải Đại lang học là giỏi nhất.”

Phùng Kính Đình nhướng mày, cân nhắc lời nàng ta, “Thật sao?”

Đại Mãn cúi mình thật sâu: “Nô tỳ không dám dối gạt Phủ quân đại nhân.”

“Ngươi cũng không dám.” Phùng Kính Đình nói xong, buông rèm xuống, giọng nói cách một lớp truyền ra, “Đi đi, học lanh lợi một chút, đừng để nữ lang nhà ngươi phát hiện điều gì. Nàng bây giờ rất nhạy bén, khác hẳn ngày thường, phải để ý sát sao.”

Một lúc, hàng trăm hàng ngàn ý nghĩ quấn lấy trong đầu Đại Mãn, nàng ta cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa dần dần xa khuất, bánh xe bị thân xe ép xuống phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, trong khoang truyền đến tiếng đùa nghịch cười nói của Phùng Lương và Phùng Trinh…

Bọn họ được đi cùng phụ thân, vui vẻ biết bao, tùy ý biết bao.

Sống mũi nàng ta bỗng chốc cay cay, nước mắt suýt chút đã trào ra.

Loại cảm giác này… lại đến nữa rồi.

Bất công, bất bình, tuyệt vọng bất lực, còn có sợ hãi đối với điều chưa biết…

Một lúc sau, nàng ta lau mắt, quay người rời đi.

Cửa Xuân Chừng quán hôm nay rất bận rộn.

Vừa tiễn ba phụ tử Phùng Kính Đình, đã có danh sĩ Tín Châu đưa bái th.i.ế.p tới.

Những người xuất thân thế gia này thường ngày vốn ngạo mạn tự cao, chỉ riêng thân phận “tướng quân phu nhân” của Phùng Vận chưa đủ khiến họ thật sự coi trọng. Nhưng nàng nổi danh sau một trận nơi nghị quán, giờ đây, bất kể danh sĩ hay cao nhân nào cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác.

Tất nhiên, cũng có kẻ đến là để dò xét thực hư.

Bọn họ không tin Phùng nữ lang nắm giữ năng lực toán học kinh người như thế.

 

Người đưa th.i.ế.p mời phần nhiều đều kèm theo một phần lễ đơn.

Cửa quán nhận rồi chuyển đến tay Phùng Vận, nàng đều từ chối cả.

Về sau, cửa quán cũng không qua tay nữa, chỉ đáp lễ một cách khách khí.

“Phu nhân nói, gần đây thân thể không khỏe, sợ truyền bệnh khí cho quý nhân. Đợi sau khi bình phục sẽ đích thân đến thăm.”

Tiễn những danh sĩ, văn nhân tìm đến vì danh tiếng, Phùng Vận ôm Ngao Tử tránh vào phòng yên tĩnh, trên gối đặt sách, trong tay cầm bút, trên giấy ghi lại quy hoạch của nàng.

Trình bày ngay ngắn, liếc qua là rõ…

Mỗi khi đến lúc này, nàng lại rất nhớ mẫu thân.

Lư Tam nương thật sự đã dạy nàng rất nhiều điều. Dù người mất sớm, nhưng sự thấm nhuần trong những năm tháng ấu thơ đã ảnh hưởng sâu sắc đến nàng. Rất nhiều chuyện kiếp trước vì mải mê chuyện nhi nữ tình trường mà nàng đã lãng quên, thì ra đều đã khắc vào tận xương cốt, từng việc một nhặt lại, vẫn còn hữu dụng vô cùng.

“Đang viết gì thế?”

Bùi Quyết đi thẳng vào phòng, cởi áo khoác ngoài, giao cho Tiền Tam Ngưu.

Rồi lại vung tay ra hiệu cho gã lui xuống.

Tiền Tam Ngưu vâng dạ, khom người lui được mấy bước, không biết nghĩ gì, bỗng quay đầu nhìn Phùng Vận và Bùi Quyết, nghiêm túc nói:

“Tướng quân, tiểu nhân vừa rồi nhìn mấy đề mục kia, có mấy câu, tiểu nhân cũng làm được…”

Bùi Quyết sững người.

Phùng Vận “phụt” một tiếng bật cười.

“Sớm biết ngươi giỏi như vậy, thì đã không để A Châu đi rồi, thay bằng ngươi lên, cũng có thể nở mày nở mặt cho tướng quân.”

Tiền Tam Ngưu cười hì hì, gãi đầu.

“Cái đó thì chắc chắn là không bằng tiểu tử A Châu kia. Cậu ta lanh lợi lắm, tuổi còn nhỏ mà đã là phó tổng quản rồi.”

Phùng Vận liếc nhìn Bùi Quyết, “Vậy ý ngươi là, hầu hạ bên cạnh tướng quân không phải chuyện tốt? Hay là tướng quân đối với ngươi không tốt…”

Bùi Quyết thẳng lưng, lạnh lùng liếc qua một cái, khiến Tiền Tam Ngưu sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay cầu xin.

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói thôi, tướng quân đối với tiểu nhân tốt vô cùng… tiểu nhân nguyện ý cả đời hầu hạ tướng quân, tuyệt không oán hận gì.”

Thấy gã căng thẳng đến mức như vậy, Phùng Vận cũng không đùa gã nữa.

“Xuống đi, đi theo tướng quân, tự nhiên sẽ có cơ hội thể hiện.”

Tiền Tam Ngưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt vừa rồi của tướng quân, gã suýt tưởng mình sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Đối với chuyện trong trang của Phùng Vận, Bùi Quyết xưa nay luôn tùy nàng muốn làm gì thì làm. Dù vẫn có trinh sát bẩm báo, nhưng nếu không dính đến nguy hiểm, hắn cũng chưa từng can thiệp hay hỏi han.

Cho nên, dù có nghe nói Phùng Vận cho đám nô bộc trong trang đọc sách, học toán, hắn cũng chẳng lấy làm gì lạ.

Mọi người chỉ là tìm niềm vui mà thôi, học hành được bao nhiêu chứ?

Thế nhưng, biểu hiện của Khải Đại lang hôm nay lại khiến hắn kinh ngạc.

Lời của Tiền Tam Ngưu vừa rồi lại càng bất ngờ.

Thời đại này tôn sùng những kẻ có tài có học, biết chữ biết tính toán vốn là đặc quyền của thế gia đệ tử, mà để bảo toàn gia học, thế gia lại rất thích cất giấu riêng tư...

Vậy mà Phùng Vận lại không chút giữ lại, thật lòng truyền đạo dạy học.

Bùi Quyết nhìn nàng, nàng đang nghiêng người gẩy than đỏ trong lò, cổ tay thon nhỏ được ánh lửa tôn lên trắng ngần như ngọc, không tỳ vết mà mỹ lệ đến nao lòng. Hắn bỗng sải bước tới gần, từ phía sau ôm lấy nàng, đoạt lấy kẹp lửa nặng nề, thương tiếc mà nhẹ nhàng nắm tay nàng, “Để ta.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận