Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 404: Chương 404

“Khăn tay của ta rơi trong nghị quán rồi, ngươi đi tìm về cho ta.”

Đại Mãn lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Phùng Vận lại tìm cớ đuổi Tiểu Mãn đi chỗ khác, nét mặt trầm xuống, rồi gọi Cát Quảng vào.

“Ngươi đến nghị quán, bám theo Đại Mãn. Nàng ta gặp ai, nói gì, từng chữ từng câu đều phải ghi nhớ, quay lại báo cho ta.”

Cát Quảng thoáng ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì, chỉ khom người:

“Tiểu nhân đã hiểu.”

Phùng Vận dặn dò với giọng nhàn nhạt: “Làm việc cẩn trọng, đừng để ai nhận ra.”

Cát Quảng: “Tuân lệnh.”

Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, lúc này Nam Quỳ mới khép miệng lại, vẻ mặt vẫn chưa hết sững sờ.

“Phu nhân không tin Đại Mãn sao?”

Trong ấn tượng của nàng, Đại Mãn và Tiểu Mãn luôn là người thân cận nhất bên cạnh Phùng Vận, ngày ngày sớm tối hầu hạ, tình thâm nghĩa trọng, đều là tâm phúc cả!

Không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này, khiến nàng không khỏi hoảng sợ.

Phùng Vận mỉm cười: “Lòng người khó đoán. Là người hay là quỷ, phân biệt chẳng dễ đâu.”

Nam Quỳ cảm thấy chân mình như nhũn ra, “Vậy phu nhân tin ta chứ?”

Phùng Vận nhìn nàng một lát rồi đáp: “Nếu không tin, sao ta lại để ngươi chủ quản mọi chuyện ở đây?”

 

Nam Quỳ lập tức ôm n.g.ự.c, thở phào thật dài.

“Dọa c.h.ế.t ta rồi. Phu nhân yên tâm, ta với Anh nương đều là người nghe lời, tuyệt không có tâm tư khác.”

Phùng Vận chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ, lưng thẳng thêm một phần.

Trời xanh cao thẳm, là một ngày đẹp trời.

Nàng như một kẻ câu cá rảnh rỗi, mồi đã buông xuống nước, mà với niềm tin quá vững chắc rằng cá thế nào cũng sẽ cắn câu, nên lại mất cả hứng thú của kẻ đi câu…

223- Bóng tối len lỏi.

Khi Đại Mãn đến nghị quán, Bùi Quyết và Phùng Kính Đình vẫn đang bàn chuyện.

Nàng ta chỉ là một tỳ nữ, không dám tự tiện bước vào nghị sảnh, liền đứng ngoài cửa nhìn vào vị trí lúc nãy Phùng Vận đã ngồi. Không thấy khăn tay, nàng tahơi nhíu mày, rồi lui ra ngoài.

Phùng Vận trước đó từng đi qua đâu?

Rửa tay, thay y phục? Phòng hậu phủ? Phòng thư ký?…

Đại Mãn vừa nghĩ vừa lần theo lộ trình mà Phùng Vận từng đi, mắt dán xuống đất, không dám chớp lấy một cái.

Nhưng tìm một hồi lâu, vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc khăn đâu cả.

Mọi nơi đều sạch sẽ tinh tươm, lại còn có gia nhân đang quét dọn...

Chẳng lẽ bị người khác nhặt mất rồi?

Đang nghĩ vậy thì trong tầm mắt nàng ta đột ngột xuất hiện một đôi chân. Nàng giật mình ngẩng đầu.

Giang Đại đang khoanh tay, mỉm cười nhìn nàng ta.

Đại Mãn giật thót, lùi lại hai bước, cúi đầu hành lễ, rồi xoay người định đi.

Giang Đại nhanh như chớp bước tới, chặn ngay trước mặt nàng ta.

 

“Trốn gì thế? Ta ăn thịt ngươi chắc?”

Đại Mãn cúi đầu, lí nhí gọi: “Giang thúc…”

“Ngươi còn nhớ ta à?” Giang Đại hừ lạnh một tiếng, “Tưởng đâu theo Thập Nhị nương lâu ngày rồi, thì đã quên mình họ gì tên gì, là người của ai.”

Đại Mãn cắn môi, giọng nhỏ như muỗi: “Đại Mãn không dám.”

Giang Đại nhìn sắc mặt nàng ta, khẽ hừ, “Ngươi cũng không cần căng thẳng thế. Phu nhân cũng vẫn thương ngươi đấy, sợ ngươi theo Thập Nhị nương mà khổ cực, nên mới căn dặn ta, đến Tín Châu nhất định phải nhớ hỏi thăm ngươi một tiếng.”

Sắc mặt Đại Mãn càng lúc càng kém, đôi môi cắn c.h.ặ.t đến trắng bệch.

“Đại Mãn đa tạ phu nhân vẫn nhớ đến.”

Giang Đại liếc trái liếc phải, rồi ngoắc tay, ra hiệu nàng ta đi theo gã.

Hai người một trước một sau, bước vào con đường hẹp dẫn đến nhà xí, lúc này mới dừng lại.

Giang Đại hỏi: “Thập Nhị nương đưa cho ngươi một phương thuốc gì đó, gọi là… Kim Khuê Khách, có phải không?”

Sắc mặt Đại Mãn khẽ biến.

“Nói đi!” Giọng Giang Đại trầm xuống, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Dạ…” Đại Mãn nghe hắn nhắc đến tên Kim Khuê Khách, lập tức hiểu ra là những lời Phùng Vận nói đã bị người khác nghe được.

Giang Đại đưa tay ra trước mặt nàng: “Đưa đây.”

Con ngươi Đại Mãn hơi giãn ra, lùi lại một bước.

“Đó là đồ dùng cho nữ nhân, Giang thúc hỏi nó làm gì?”

“Nữ nhân dùng thì sao? Phùng gia chẳng lẽ chỉ có mỗi Thập Nhị nương là nữ nhân à? Thập Nhị nương dùng được, Thập Tam nương, Thập Tứ nương chẳng lẽ không dùng được?”

Đại Mãn nhìn gã với vẻ đề phòng, im lặng hồi lâu, rồi cất giọng cầu khẩn: “Giang thúc, tính khí Thập Nhị nương giờ đã khác xưa lắm rồi. Thứ nàng dặn ta giữ cho kỹ, nếu mất đi, nàng tuyệt đối không tha cho ta…”

Hừ! Giang Đại cười lạnh, “Ta chỉ sao lại một bản rồi trả ngươi nguyên xi, ngươi sợ cái gì?”

“Không được.” Đại Mãn lắc đầu, “Nàng sẽ biết ngay…”

“Vậy thì ngươi không sợ, chuyện ngươi và phu nhân có quan hệ, bị nàng biết được sao?”

Đại Mãn giật mình, sắc mặt trắng bệch, không thốt nên lời.

Giang Đại lại tiến thêm một bước, ép sát: “Chẳng lẽ ngươi quên mẫu thân ngươi rồi à? Ta nói là… người sinh ra ngươi đó… Nguyện vọng của bà ta, ngươi cũng không để tâm sao? Bà ta cả đời chỉ mong ngươi được nhận tổ quy tông, làm nữ lang chính thức của Phùng gia. Còn ngươi thì sao?”

Giang Đại nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như d.a.o cắt.

“Ngươi dám chống đối phu nhân, mấy tháng nay một tin cũng không truyền về. Ngươi đã quên lời phu nhân dặn rồi sao? Hay là… ngươi không cần mạng của mẫu thân ngươi nữa?”

Trên mặt Đại Mãn đã chẳng còn chút huyết sắc nào.

“Giang thúc… không phải ta không muốn đưa tin, thật sự là Thập Nhị nương trông rất c.h.ặ.t, ta không tìm được cơ hội…”

Giang Đại liếc nàng ta một cái, nửa cười nửa không, rõ ràng là chẳng tin lời nàng ta.

Đôi mắt Đại Mãn đỏ hoe, “Giang thúc, mẫu thân ta… bà sao rồi?”

Giang Đại đáp: “Còn sao được nữa? Mỗi ngày đều phải uống thuốc, chỉ có thể cầm cự. Loại thuốc đó, mỗi tháng mất đến trăm lượng đại tiền, nếu không có phu nhân thương tình bỏ tiền nuôi sống bà ta, thì giờ sớm đã không còn sống đến phiên ngươi báo hiếu đâu.”

Đại Mãn cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lã chã.

Giang Đại khẽ hừ, “Khóc cái gì? Làm tốt chuyện này, chỉ cần phu nhân nói một câu, từ nay về sau ngươi sẽ là nữ lang danh chính ngôn thuận của Phùng thị ở Hứa Châu, một bước thành phượng hoàng. Ngày tốt còn đang ở phía trước kìa.”

Đại Mãn nước mắt đong đầy, khẽ nói: “Nhưng ta vốn dĩ đã là nữ nhi của Phùng gia… chẳng phải sao?”

“Ngây thơ.” Giang Đại lắc đầu, “Mạng người ấy mà, có cao có thấp. Chui ra từ ổ phượng hoàng, thì là phượng hoàng; chui ra từ ổ chó hoang, thì mãi mãi là chó hoang. Ngươi với Thập Nhị nương, Thập Tam nương tuy cùng một cha thì sao? Mẫu thân các nàng là người cao quý, từ nhỏ đã sống trong ổ phượng, hưởng vinh hoa phú quý không hết. Còn mẫu thân ngươi thì sao? Một kỹ nữ bán hát, sinh ra ngươi trong ổ chó hoang, không có quý nhân đỡ đầu, ngươi cả đời cũng chỉ là chó hoang mà thôi…”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận