Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 393: Chương 393
Y bỗng nhận ra Lạc Nguyệt đúng là một bảo vật.
Từ sau khi có nàng, mọi chuyện của y đều thuận buồm xuôi gió…
---
Vệ Tranh cũng không phải kẻ bất tài.
Từ Xuân Chừng quán trở về, y lập tức bí mật thẩm tra mấy tên tay chân dưới trướng Tống Thọ An.
Bịa đặt tội danh vốn là sở trường của Đại Nội Địch Kỵ Ty, thủ đoạn tàn nhẫn cũng chưa bao giờ khiến người thất vọng. Chỉ trong chưa đầy hai canh giờ, không chỉ moi ra được không ít bí mật của Tống Thọ An, mà còn lần theo manh mối việc Phương Phúc Tài lợi dụng gã để trục lợi, dựng lên đủ mười hai tội danh.
Ngoài những tội như tham ô, d.â.m loạn, kết bè kết đảng, tư tàng giao dịch,… còn có một điều đặc biệt, Phương Phúc Tài dối trá lừa gạt Thái hậu Lý Tang Nhược.
Khi trước họ Phương đưa Tống Thọ An vào c.ung, để lấy lòng Lý Tang Nhược, còn nói gã là đồng tử thuần khiết, chưa từng chạm đến nữ nhân nào.
Không ngờ lại tự rước lấy họa vào thân.
Tên họ Tống kia, từng có một thê thất tên là Trân Nương, trước khi vào c.ung đã bị họ đầu độc g.i.ế.t c.h.ế.t…
Tất nhiên, Vệ Tranh không cho rằng Thái hậu sẽ vì một Trân Nương mà trách tội Phương Phúc Tài, nhưng Thái hậu nhất định sẽ thấy buồn nôn, nghĩ đến người nam nhân mình đã ngủ cạnh bao lâu nay, lại là loại cầm thú từng đích thân hạ độc sát thê, thì chẳng phải đáng sợ hay sao?
Mà để đối chứng với “Mười hai tội danh” của Phương Phúc Tài, Tống Thọ An giờ chưa thể c.h.ế.t được.
Ít nhất phải đợi Thái hậu đích thân đến nơi, tra rõ ngọn nguồn.
Phùng Vận không gặp lại Vệ Tranh, chỉ nhận được tờ giấy y sai người đưa đến, xem xong thì ném vào lò lửa, thiêu thành tro.
Vạn sự đã đủ, chỉ thiếu gió đông.
Nàng bình tĩnh chờ đợi, chờ ngày hòa nghị diễn ra.
---
Phía Liễm Phong viện bên cạnh, Thuần Vu Diễm ngồi tựa vào ghế mềm, môi mang ý cười, trên bàn nhỏ trước mặt bày đủ điểm tâm trái cây, lò than bên cạnh sôi sùng sục đun trà, khung cảnh nhã nhặn vô cùng.
Thuần Vu Diễm hết sức thư thái.
“Thế tử.”
Một mưu sĩ áo xanh thắt đai, bước vội vào phòng, khom người hành lễ với Thuần Vu Diễm, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói ép thấp:
“Đã tra được đầu mối.”
Thuần Vu Diễm khe khẽ “ồ” một tiếng, ngón tay thon dài cầm chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, dường như vẫn chưa dứt nỗi buồn bực.
“Cù tiên sinh, mời ngồi nói.”
Cù Định liếc nhìn những gia nhân đang có mặt trong phòng.
Thuần Vu Diễm hiểu ý:
“Các ngươi lui xuống đi.”
Đám người đồng thanh đáp ứng, từng người một rời khỏi.
Cù Định lúc này mới khom lưng bước tới, ngồi xuống vị trí dưới tay phải của Thuần Vu Diễm.
“Phùng Thập Nhị nương hôm đó đột nhiên phát bệnh, mời Phù Dương Cửu đến, là vì trúng mị độc. Mà loại độc này, có liên quan đến sự kiện xảy ra ở quận An Độ lần trước.”
Thuần Vu Diễm lòng chấn động.
Phùng Thập Nhị hôm đó trong xe ngựa trúng độc phát tác, dáng vẻ kia quả thật giống hệt đêm đó ở trang viện…
Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng cũng đượm vẻ giễu cợt:
“Vậy là dư độc chưa tan hết?”
“Chắc là như vậy.” Cù Định gật đầu.
Nghĩ một lát, thân là mưu sĩ của thế tử, nếu không đưa ra chút nhìn nhận sắc bén, thì chẳng khác gì tầm thường như bao kẻ khác.
Thế nên, dù không có chuyện, cũng phải nghĩ ra chút chuyện.
“Hậu viện thị th.i.ế.p tranh sủng, quen dùng mấy thủ đoạn hèn hạ này, vốn chẳng có gì lạ. Nhưng có một điểm, lão phu suy đi nghĩ lại, vẫn không sao hiểu nổi.”
Thuần Vu Diễm khẽ nâng mi mắt, “Chuyện gì?”
“Không biết có nên nói hay không…”
Thuần Vu Diễm:
“Chỉ cần có liên quan đến Phùng Thập Nhị, tiên sinh cứ nói thẳng.”
Cù Định vuốt râu, nheo mắt, làm ra dáng một mưu sĩ già dặn, lại một lần nữa phân tích:
“Trước khi Bùi Quyết trở về trang viện, nếu là thị th.i.ế.p hạ độc Phùng Thập Nhị nương, chẳng phải là đang tạo cơ hội để Bùi Quyết sủng ái nàng sao? Như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn sao?”
Nói xong, lão liếc sang Thuần Vu Diễm.
“Ngày đó thế tử đưa Phùng Thập Nhị nương đi, vốn là hành động vô tâm đúng không?”
Thuần Vu Diễm khẽ đáp một tiếng.
Cù Định lại hỏi:
“Hôm đó cửa sổ chưa khóa lại, có đúng không?”
Thuần Vu Diễm gật đầu:
“Không chỉ vậy, toàn bộ thị vệ đều bị trúng nắng, nằm ngủ mê man dưới mái che.”
Nếu không phải như thế, thì hắn cũng chẳng thể dễ dàng đưa người đi được.
“Thế là hợp lý rồi.” Cù Định c.uối cùng cũng tìm lại chút phong độ mưu sĩ, “Thế tử nghĩ mà xem, ngay chính ngài còn không biết mình sẽ ‘cướp’ Phùng Thập Nhị nương, thì cái thị th.i.ế.p hạ độc kia làm sao đoán trước được?”
“Ý ngươi là…” Thuần Vu Diễm nheo mắt lại.
Cù Định đáp:
“Thị th.i.ế.p kia là người gánh tội thay. Nếu kẻ hạ độc không phải là Thế tử, vậy thì tất có kẻ khác.”
Thuần Vu Diễm vuốt cằm trầm ngâm.
Chẳng trách Bùi Vọng Chi mỗi lần đánh hắn đều ra tay tàn nhẫn như thế…
“Bùi Quyết có phải là đang nghi ngờ, chuyện này là ta làm không?”
Cù Định thực ra chưa từng nghĩ vậy.
Nhưng đã được hỏi, thì lại có việc để mà nói.
“Cũng có khả năng… Bùi đại tướng quân quả là có thể nghĩ như thế. Một việc được sắp đặt kín kẽ như vậy, nếu không phải thị th.i.ế.p, thì chỉ có thể là chính Thế tử.”
“Tra!” Thuần Vu Diễm ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi.
“Tra ra sự thật, bản Thế tử sẽ trọng thưởng!”
Cù Định mừng rỡ.
Vân Xuyên thế tử vốn nổi danh hào phóng. Y theo thế tử làm mưu sĩ, vốn là để cầu tài.
Thế là, mang theo tấm lòng thành kính sâu sắc đối với… tiền bạc, Cù Định hướng Thuần Vu Diễm khom mình thật sâu:
“Tuân mệnh!”
217- Chuyên trị kẻ không phục.
Ngày mồng Một tháng Chạp, Tư Mệnh trực nhật, hoàng đạo cát nhật.
Thích hợp để: tế lễ, cầu phúc, kết minh, thăm thân hữu.
Một chiếc xe ngựa nước Tề từ bến sông Trúc Diệp cập bờ, chầm chậm tiến vào đường lớn dẫn đến Hòa Nghị quán.
Con đường này đã được mở rộng không ít, những đoạn sình lầy, mương rãnh cũng được tu sửa từ trước. Hiện giờ, tin tức hai nước sắp nghị hòa đã dấy lên khắp nơi, quan viên tiền trạm của nước Tề vừa đến, bầu không khí liền trở nên căng như dây đàn.
“Phủ quân, sắp đến nghị quán rồi.”
“Cái kia là nghị quán sao?”
Phùng Kính Đình nghe thấy mấy tiếng bàn tán, vừa vén rèm xe, liền nghe một tiếng thán phục vang lên:
“Khí thế đến vậy sao?”
Ông ta chăm chú nhìn, quả thực cũng có vài phần kinh ngạc.