Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 567

Biết Tiêu Trình đã âm thầm bố trí không ít người đến đây, Phùng Vận liền hiểu ra.

An Độ đã như vậy, e rằng các quận huyện khác, kể cả Tín Châu, cũng chẳng phải ngoại lệ.

Kim Qua rời đi giữa cơn tuyết lớn, Khổng Vân Nga ngồi lại thêm một lúc, trò chuyện cùng Phùng Vận.

Từ sau khi làng mở xưởng may, nàng ta theo Ứng Dung làm thêu, tính tình đã cởi mở hơn nhiều so với trước kia. Trong làng có không ít nam thanh niên độc thân nhờ bà mối đến cầu thân, nhưng nàng ta đều từ chối nhẹ nhàng.

Trước khi rời đi, nàng ta để lại một chiếc vòng tay bằng vàng gói trong túi gấm, cương quyết nhét vào tay Phùng Vận.

“Hôm ngươi thành hôn, ta không có cơ hội đến chúc mừng, cái này là ta chuẩn bị cho ngươi.”

Thuở nhỏ thân thiết, hai người từng tưởng tượng sẽ ra sao nếu được dự hôn lễ của nhau.

Thế nhưng năm đó khi Khổng Vân Nga xuất giá, Phùng Vận lại đúng lúc theo phụ thân rời kinh đi An Độ nhậm chức, tình cảm khi ấy cũng dần phai nhạt, nên nàng chỉ sai người mang lễ đến, còn bản thân thì không đến dự.

Đám cưới của Phùng Vận ở Tịnh Châu, Khổng Vân Nga càng không có dịp tham gia. Lần này nhân lúc Phùng Vận trở về, nàng ta liền đem vàng trang sức mình có, đúc thành chiếc vòng này.

Đây là vật quý nhất nàng ta có thể lấy ra lúc này.

“Khách sáo gì với ta?”

Phùng Vận bắt gặp ánh mắt khiêm nhường của nàng ta, ngẩn người trong chốc lát rồi bật cười.

“Vậy ta nhận. Nhưng từ nay không được tiêu hoang như vậy nữa. Hằng Dương còn nhỏ, sau này cần dùng tiền nhiều lắm, phải biết tiết kiệm.”

Khổng Vân Nga khẽ mỉm cười.

“Ở Trường Môn, ta chẳng có chỗ nào tiêu tiền cả…”

Người trong trang đều rất quan tâm mẫu tử nàng ta, mà bản thân nàng ta tcũng rất đảm đang. Ngoài Ứng Dung ra, nàng ta chính là người thêu giỏi nhất ở đây, lại xuất thân tiểu thư nhà thế gia, hiểu rộng biết nhiều, lại thích giúp người, bên ngoài đều biết nàng ta là tri kỷ của Phùng Vận, ai ai cũng yêu mến kính trọng. Cơm áo hàng ngày đều do điền trang lo liệu, Hằng Dương lại học ở trường gia học trong trang, đúng là chẳng tốn mấy đồng.

Sự thay đổi lớn nhất, không phải ở đời sống vật chất, mà là ở tinh thần.

Ở Trường Môn, ai cũng có việc để làm, chỉ cần không vi phạm quy củ mà Phùng Vận đặt ra, thì ai cũng có thể sống nhẹ nhàng, tự tại. Không có sự phân biệt đối xử, cũng chẳng có cạnh tranh giai tầng, thậm chí rất hiếm cảm giác cao thấp sang hèn…

Người đứng đầu như Phùng Vận, lại ôn hòa thân thiện, từ trên xuống dưới đều noi theo, không có đấu đá ngầm. Quãng đời Khổng Vân Nga sống ở đây, là khoảng thời gian dễ chịu nhất từ trước tới nay.

Cũng chính tại đây, nàng tat mới hiểu ra, nữ nhân thật ra cũng có thể sống theo một cách khác.

Như Văn Huệ, như Ứng Dung, như Nam Khôi, như Sài Anh…

Thao Dang

Như chính nàng ta bây giờ.

Phùng Vận không phải người thích chiếm tiện nghi của ai, đã nhận chiếc vòng vàng, thì lập tức mở hộp trang sức của mình ra, ra hiệu với Khổng Vân Nga:

“Thích cái gì thì chọn đi.”

Khổng Vân Nga nào dám nhận?

Phùng Vận không nói nhiều, tự tay chọn một chiếc bộ d.a.o hoa văn tinh xảo, cài lên tóc nàng.

“Đẹp lắm. Tết đeo cái này rất hợp, đỏ thắm rực rỡ.”

Mắt Khổng Vân Nga long lanh, mỉm cười, tay khẽ chạm lên tóc mai.

“Cảm ơn Vận nương.”

Ngày hôm sau, tuyết tạnh bớt, thôn Hoa Khê đầy người rủ nhau đến An Độ mua sắm Tết.

Vài chiếc xe bò chở đầy người ngồi, không ít nam nhân gánh gồng, dắt theo thê nhi cùng nhau lên đường.

Trang viện thì đã chuẩn bị từ nửa tháng trước.

A Lâu vui vẻ vào nhà, mang theo danh sách hàng Tết trình lên cho Phùng Vận xem qua.

Đêm qua Phùng Vận ngủ không yên, đầu hơi đau, liếc nhìn tờ danh sách rồi lắc đầu.

 

“Do Lâu tổng quản làm chủ là được, đừng hỏi ta. Ta chỉ lo ăn thôi.”

Một tiếng “Lâu tổng quản” khiến A Lâu trẻ tuổi đỏ ửng cả mặt, ngượng ngùng.

“Nương tử lại trêu ghẹo ta.”

Hắn vẫn giữ thói quen gọi theo cách cũ, khó mà sửa miệng được.

Phùng Vận bật cười hỏi: “Hôm nay có phải còn phải vào thành mua sắm Tết không? Ta đi cùng ngươi.”

A Lâu lập tức mừng rỡ, vội xuống sắp xếp nhân thủ.

Tiểu Mãn cũng vui lây, nàng ta lục tìm trong rương, lấy ra chiếc đại bào cổ lông cáo trắng, khoác lên người Phùng Vận. Chủ tớ hai người vừa cười vừa nói, ra đến cổng trang, thì thấy hai chiếc xe bò đang đi ngang qua trước cửa…

Liếc qua một cái, người ngồi trên càng xe trông khá quen mặt.

Phùng Vận nheo mắt lại, quay sang hỏi Tiểu Mãn:

“Người kia, có phải là Tư Trì, người bên cạnh thế tử Thuần Vu không?”

Tiểu Mãn không nhìn rõ, lắc đầu, vừa quay sang thì lại thấy Hướng Trung.

“Nương tử… rất có thể là…”

Nàng ta giơ tay chỉ: “Người xem, đó là Hướng công công.”

Một chiếc xe bò nữa chậm rãi đi qua, Hướng Trung ngồi trên đó, thấy Phùng Vận liền khẽ kéo mũ xuống, nhe răng cười, chắp tay hành lễ từ xa:

“Tiểu nhân tham kiến vương phi.”

Ánh mắt Phùng Vận chuyển hướng, dừng lại ở chiếc xe bò chở hàng phía sau.

“Hướng công công sao lại đến đây?”

Hướng Trung dùng tay áo lau trán, nở nụ cười thân thiện:

“Thế tử sai tiểu nhân mang đồ Tết tới đây, vừa chở tới xong.”

Ông ta nói hết sức tự nhiên, còn Phùng Vận thì im lặng một lúc lâu.

A Lâu lại như bừng tỉnh, tròn mắt:

“Trang bên sông ấy, là do thế tử mua lại?”

Hướng Trung cúi đầu hành lễ:

“Chính thế.”

Chủ cũ của trang đó đã đưa cả nhà xuôi Nam từ trước chiến sự. Về sau có người mua lại, cho người tu sửa, mở rộng nhà cửa. Dân trong làng từng tò mò đi dò hỏi, chỉ biết chủ nhân mới là người từ Vân Xuyên tới…

Nhưng chẳng ai nghĩ tới lại là thế tử xứ Vân Xuyên.

Phùng Vận trong chốc lát không biết nói gì, chỉ mỉm cười không đáp.

Hướng Trung đoán được cũng có phần lúng túng thay cho chủ tử nhà mình, cười trừ nửa miệng, tìm cho ông ta một cái cớ mà rút lui:

“Năm nay tuyết rơi lớn quá, đường sá đều tắc nghẽn, thế tử không thể về Vân Xuyên, đành phải ở lại đón Tết. Hoa Khê là nơi náo nhiệt, hề, náo nhiệt lắm.”

Ông ta lại cúi đầu hành lễ.

“Tiểu nhân xin cáo từ, vương phi.”

Dứt lời, Hướng Trung phóng lên xe bò, vội vã rời đi.

Tiểu Mãn nhìn theo cái đuôi xe bò, bĩu môi hừ khẽ:

“Thế tử sao cứ như hồn ma vất vưởng, nhất quyết phải bám lấy nương tử vậy?”

Phùng Vận liếc nhìn trang viện ở bên kia con suối nhỏ và mảnh rừng, nơi chỉ cách Trường Môn một đoạn, trong lòng khó mà không nghĩ đến những lời Thuần Vu Diễm từng nói. Dù tên đó thường giở trò ba xạo, Phùng Vận trước nay chẳng bao giờ để tâm đến những lời trêu ghẹo của y.

Thế nhưng, từ Xuân Chừng quán cho đến thôn Hoa Khê, tâm ý của Thuần Vu Diễm… gần như đã viết hết lên mặt, công khai với cả thiên hạ rồi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận