Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 497: Chương 497

Nàng không mời Phùng Kính Đình ngồi.

Trong sảnh cũng không có nha hoàn nào bước lên dâng trà.

Không khí vô cùng ngượng ngập.

Phùng Kính Đình không muốn đứng nói chuyện, giả vờ làm như không thấy những ánh mắt đó, khẽ ho một tiếng, tự mình dắt theo hai hài tử ngồi xuống.

“Chuyện An Độ…”

“Phủ quân.” Phùng Vận trầm sắc mặt, “Ta không muốn nhắc đến chuyện đó, ngài cũng không cần cảm thấy áy náy. Bởi vì hiện tại ta sống rất tốt.”

Giọng điệu hơi lãnh đạm, âm sắc trong trẻo dịu dàng, không khác gì ngày xưa, nhưng lại vô hình trung như mang thêm vài phần uy nghiêm.

Phùng Kính Đình bất giác đánh giá nàng.

Đây là trời cao đổi cho ông ta một đứa nữ nhi khác rồi sao?

Ông ta thở dài, mặt dày nói: “Ở trấn Minh Tuyền, phụ thân thấy A Vận bình thản ung dung, đại thắng Yến tiên sinh, rất là cảm khái…”

Phùng Vận mỉm cười: “Cảm khái điều gì?”

Phùng Kính Đình do dự một chút mới nói: “Mẫu thân con đã đúng…”

Nụ cười treo trên mặt Phùng Vận lập tức đông cứng lại, chén trà bị nàng đặt mạnh xuống.

“Đừng nhắc tới mẫu thân ta, ngài không xứng.”

Phùng Kính Đình như bị sét đánh giữa trời quang.

Những năm qua, cho dù cha con có bất hòa, Phùng Vận cũng chưa từng nói ra lời nặng nề như vậy.

“Phủ quân.” Nàng không gọi thẳng tên ông ta trước mặt người ngoài đã là kềm chế lắm rồi, “Vô sự bất đăng tam bảo điện, ngài đến tìm ta, rốt c.uộc có dụng ý gì, cứ nói thẳng đi.”

Phùng Kính Đình nói: “Không phải đã nghị hòa rồi sao? Con cũng đã thành thân, phụ thân đang làm quan ở Tịnh Châu, qua lại cũng không xa, sau này đi lại nhiều một chút…”

Phùng Vận lạnh lùng bật cười.

“Không đơn giản như vậy chứ?”

Phùng Kính Đình trong lòng khẽ run.

Trước kia chỉ cảm thấy đứa nữ nhi này tính tình bướng bỉnh, hơi hoang dã, không dễ dạy bảo, ép quá thì im lặng, ngơ ngơ ngác ngác, không biết ứng biến, chưa từng nghĩ nàng lại có mặt bá đạo đến thế này.

Khi nổi giận, không cần động thanh sắc cũng có thể khiến người ta kinh hồn táng đảm.

“Vậy phụ thân sẽ nói thẳng.” Phùng Kính Đình cúi đầu nhìn Phùng Trinh và Phùng Lương, “Hai đứa đệ muội con đang ở độ tuổi ham học, nhưng phụ thân đến Tịnh Châu nhậm chức, chúng theo đến đó thì không tiện học ở gia học, người ngoài dạy thì phụ thân không yên tâm, không biết A Vận có thể lúc rảnh rỗi chỉ dạy bọn chúng học toán…”

Không chỉ Phùng Vận, ngay cả Đại Mãn và Tiểu Mãn cũng giật mình.

Thì ra Phùng Kính Đình mang theo nhi, nữ đến đây, là muốn nữ lang làm thầy miễn phí?

Phùng Vận nhìn hai đứa nhỏ, Phùng Lương vẻ mặt khinh khỉnh, tỏ rõ sự xem thường đối với người tỷ tỷ này, Phùng Trinh thì nhỏ tuổi hơn, còn ngơ ngác, chỉ vô tội nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, hoàn toàn không hiểu được những ý tứ trong lời người lớn.

“Phủ quân chưa từng soi gương à?”

Phùng Kính Đình nhất thời cứng họng: “A?”

Phùng Vận mỉm cười, nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại bất ngờ đổi giọng, đột nhiên đồng ý.

“Muốn ta dạy cũng không phải không được, phụ thân để hài tử ở lại đây.”

“Sao có thể như vậy?” Phùng Kính Đình không cần suy nghĩ đã từ chối, “Đệ muội của con còn nhỏ, không thể rời phụ mẫu…”

“Vậy ta cũng không thể rời phu quân.” Phùng Vận nghiêm trang nói, “An Độ cách xa Tịnh Châu như vậy, ta không thể nào chạy đến Tịnh Châu để dạy được.”

 

Phùng Kính Đình tất nhiên sẽ không để hài tử ở bên cạnh nàng.

Chẳng phải tương đương với việc để lại con tin?

Ông ta nói: “Ý của đại bá con là, mời con đến đó ở tạm ba đến năm tháng, chờ khi học phái ở Tịnh Châu xây dựng xong, có được tiên sinh thích hợp rồi, con lại quay về.”

Lại nói: “Lâu như vậy không về nhà, con chẳng nhớ sao? Về nhà mẹ đẻ ở lại mấy tháng, ta nghĩ nữ tế của ta chắc cũng sẽ không để bụng đâu?”

Phùng Vận nheo mắt, lạnh lùng cười khẽ.

Vị đại bá kia của nàng còn độc hơn cả người phụ thân này.

Đường đường là Phùng thị ở Hứa Châu, sao có thể thiếu người dạy học?

Chẳng qua vì nàng chấn động một tiếng ở trấn Minh Tuyền, Phùng gia c.uối cùng đã nhìn thấy giá trị của nàng, muốn lôi nàng về? Hay là chiêu trò bày mưu tính kế của Tiêu Tam?

“Phủ quân về đi.” Phùng Vận nói, “Ta cũng không muốn trở mặt với Phùng thị, chuyện này để ta thương lượng với phu quân, sau đó sẽ bàn lại.”

Ban đầu, Phùng Vận chỉ muốn có một chỗ yên ổn để tránh bi kịch kiếp trước tái diễn, nhưng mọi chuyện phát triển đến ngày hôm nay, nàng hiểu rất rõ, nếu cứ nhút nhát không tiến, chỉ có một con đường c.h.ế.t, cho nên, nàng phải nghĩ xa hơn, đi vững hơn.

Chọc giận Phùng thị, quả thực không có lợi gì với nàng.

Nếu đã nghị hòa, không cần thật sự hòa thuận, nhưng thi thoảng vả một cái lại cho miếng chà là ngọt, khiến họ nghĩ nàng là người có thể tranh thủ, có thể khuyên giải, vẫn tốt hơn là bị xem là kẻ địch.

Lời nói không nên nói hết, phải chừa lại đường lui.

Phùng Kính Đình hớn hở dẫn theo hai hài tử rời đi.

Trước khi đi, Phùng Vận sai người từ hòm đồ lấy ra hai gói trà.

“Nếm thử đi, loại trà này gọi là ‘Viễn Hận Miên Miên’.”

Viễn Hận Miên Miên.

Phùng Kính Đình nhẩm đọc bốn chữ ấy, cảm thấy ý cảnh rất đẹp, nữ nhi có hiếu, tuy mặt vẫn không tươi tỉnh là bao, nhưng cũng rất vui vẻ mà mang theo.

Phùng Vận mỉm cười nhàn nhạt.

Viễn Hận Miên Miên.

Miên Miên Vô Tuyệt...

“Đại Mãn.” Phùng Vận nghiêng đầu, “Đi theo.”

Đại Mãn và nàng nhìn nhau một cái, “Nô tỳ đã hiểu.”

275- Đêm đẹp lượn lờ.

Thao Dang

Đại Mãn vòng lối cửa sau đi đường tắt, chặn Phùng Kính Đình ở ngõ nhỏ ngoài Xuân Chừng quán.

“Phủ quân xin dừng bước.”

Phùng Kính Đình vén rèm nhìn thấy là Đại Mãn, không khỏi kinh ngạc.

Ông ta kéo hai hài tử còn đang ngơ ngác, thò cổ nhìn quanh một lượt, rồi mới hỏi Đại Mãn:

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Đại Mãn thấy vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của ông ta xen lẫn sự chột dạ rõ rệt, chợt cảm thấy liệu có phải mình đoán sai rồi.

Phùng Kính Đình không phải hoàn toàn không biết.

Có lẽ ông ta đã sớm đoán ra, nàng ta không phải là nữ nhi của người quản sự trong phủ là Kim Chí Thông, mà là cốt nhục ruột thịt của người kỹ nữ đáng thương A Linh, người mà ông ta đã từng vứt bỏ.

Thập Nhị nương nói không sai, đây là một kẻ bề ngoài đạo mạo đoan chính, nhưng thực chất yếu đuối vô năng. Ông ta không vượt qua nổi đại ca mình, trong Phùng thị Hứa Châu không có địa vị, lại càng không dám đụng đến nhà mẹ đẻ của phu nhân Trần thị, sợ hãi Trần thị ở Dĩnh Xuyên, cúi đầu làm người, thế nhưng lại luôn ôm mộng làm bậc trên người khác.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận