Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 514: Chương 514

Cát Quảng liếc nhìn một cái, “Phu nhân, cấm quân đã rút đi rồi.”

Ánh mắt Phùng Vận hơi lóe lên, đang suy nghĩ rốt c.uộc là chuyện gì, thì Diệp Sấm đã bước vào.

Hắn mặt mày đầy vẻ vui mừng, báo cho Phùng Vận biết.

“Thái hậu đã tỉnh lại, nói rằng chuyện vừa rồi ở vọng đài chỉ là một hiểu lầm, là do người tim đập loạn, căng thẳng quá mức, vô ý trượt chân ngã xuống, đã hiểu lầm phu nhân.”

Hiểu lầm?

Một câu nói hời hợt như thế, liền phủi sạch mọi âm mưu hãm hại.

Phùng Vận mỉm cười.

Khó trách ai ai cũng muốn chen chúc bò lên cao. Bởi vì khi đã đạt tới một địa vị nhất định, thì việc chỉ hươu bảo ngựa, đảo lộn thị phi, đã chẳng còn là chuyện khó khăn nữa.

Sau lưng Diệp Sấm, còn có tiểu hoàng môn Trần Hỉ đi theo, trong tay nâng một khay gỗ trắc, bên trên đặt một hộp gấm nhung.

Gã hai tay dâng lên, hết sức c.ung kính nói:

“Điện hạ nghe nói phu nhân bị kinh sợ, đặc biệt sai tiểu nhân đưa đến hai củ sâm trăm năm, để bồi bổ cho phu nhân, còn nói vừa rồi nhất thời nóng vội, đã sinh ra hiểu lầm, vạn mong phu nhân chớ nên để bụng, xem như là bồi tội nhận lỗi với phu nhân.”

Phùng Vận khẽ mỉm cười, “Thần phụ sao dám trách tội Thái hậu điện hạ chứ?”

Trần Hỉ không nói gì thêm, gượng gạo cười cười, đặt đồ xuống rồi cáo từ rời đi.

“Phu nhân.” Đại Mãn nhẹ giọng hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”

Phùng Vận khẽ cười.

Rất rõ ràng, Lý Thái hậu không phải là loại người dễ dàng nhượng bộ.

Trừ phi, nàng ta buộc phải dàn xếp êm đẹp, là bất đắc dĩ mà thôi.

Ở nơi nàng ta không nhìn thấy, bọn họ chắc chắn đã đạt được một sự thỏa hiệp nào đó.

Nếu biết điều, thì nên để chuyện này lặng lẽ bỏ qua.

Nhưng nàng lại không phải là người biết điều như vậy…

Phùng Vận chậm rãi đứng dậy bước tới bên cửa sổ, vén nhẹ rèm, chỉ thấy bên ngoài người qua kẻ lại, một luồng gió lành lạnh phả vào mặt, buốt buốt.

“Đừng vội.”

Nàng hơi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ đặt lên mái tóc búi gọn nơi thái dương.

“Chuyện ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ làm được.”

Thái hậu tỉnh lại, sứ giả nước Tấn đích thân tới chỗ nước Tề, vì việc trì hoãn yến tiệc mà nhận lỗi, giống như chuyện “ám sát” vừa rồi chưa từng xảy ra.

Phía Tề tất nhiên chúc mừng.

Các món chính trong yến tiệc đã chuẩn bị xong từ lâu, ca múa nhạc cụ cũng sẵn sàng. Tin tức vừa truyền ra, buổi biểu diễn lập tức tiến hành như thường, khúc nhạc xen giữa cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Phùng Vận bước ra trong ánh đèn lầu hành lang, phát hiện sắc trời đã u tối, ánh nắng chẳng còn dấu vết, toàn bộ nghị quán đều đã lên đèn, chập chờn gần xa, mờ mịt một khoảng.

Tinh thần nàng có phần mơ hồ, âm thanh xung quanh cũng trở nên lơ lửng, ngay cả giọng nói của Tiểu Mãn bên tai, cũng như vọng lại từ nơi xa lắm…

Từ đằng xa, Tiêu Trình đứng ở c.uối hành lang, nhìn nàng.

Gương mặt tuấn tú cao ráo, thần sắc nhàn nhạt.

 

Hắn dường như chẳng hề bận tâm đến tình cảnh giữa hai người lúc này, vén tà áo lên, chậm rãi bước về phía Phùng Vận.

Phùng Vận không động đậy, đối mặt với ánh mắt hắn.

Nàng phát hiện, người nam nhân trước mắt, đã thay đổi rất nhiều.

Kiếp trước, Tam lang quân Tiêu gia như mây trời trên cao, tuấn mỹ mà xa vời, tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần. Nhưng giờ khắc này, hắn đã gần hơn với thế tục nhân gian, có chút hơi thở con người. Chỉ là thân là đế vương, nên vẫn lạnh nhạt hơn người, nhẹ nhàng lướt qua mọi sự, cả con người hắn cũng nhẹ tênh, khóe môi lại vương một nét cười khó nắm bắt…

Lúc này đây, Phùng Vận nghĩ rất nhiều điều.

Mãi đến khi hương long diên hương phảng phất trên người Tiêu Trình lượn lờ trước mũi, nàng mới phát hiện vị Tam lang quân phong hoa tuyệt đại của Tiêu gia đã đứng ngay trước mắt.

“Tề quân.” Nàng khom người hành lễ.

Tiêu Trình nhìn nàng, trong đôi mắt đen dâng lên tầng tầng gợn sóng, như chứa đầy nhu tình luyến mộ.

“Về lại nước Tề thôi. Tha hương không phải cố hương, tha nhân chẳng phải cố nhân.”

Phùng Vận cụp mắt, đầy vẻ trào phúng, nhưng lại cười không nổi, cũng chẳng còn sức.

“Nhìn ta thế này, ngươi thấy vui lắm phải không?”

Tiêu Trình khoác một thân trường bào rộng tay, vạt áo phấp phới trong gió lạnh, mỉm cười nhàn nhạt, như chẳng nghe ra sự mỉa mai trong lời nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng không chịu theo ta, vậy thì không cần vào c.ung. Trở về Phùng gia cũng được, tự lập môn hộ cũng được, ta đều thuận theo nàng.”

Phùng Vận thầm giật mình, ngẩng phắt đầu lên.

Nam nhân này thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, nhưng thực ra lại vô cùng bá đạo, quen thói để người khác theo ý hắn, làm gì có chuyện nhún nhường?

“Nàng không cần nghi ngờ gì cả.” Tiêu Trình khẽ thở dài, vẻ mỏi mệt hiện lên trong mắt, “Vài ngày nữa ta sẽ hồi kinh Đài Thành. Một khi ta rời đi, nếu nàng còn ở lại Tấn quốc, e rằng từ nay về sau, khó lòng tương kiến…”

Nói đến đây, cổ họng hắn nghẹn lại, ánh mắt cũng hiện vẻ quạnh hiu.

“Ân oán giữa ta và nàng, tạm thời không nhắc tới. Chỉ mong nàng nghĩ cho kỹ, thật sự muốn rời xa quê hương, sống cảnh nương nhờ kẻ khác ở Tấn quốc sao?”

Phùng Vận lặng lẽ nhìn hắn, đứng yên không động.

Gương mặt ấy, đầy vẻ quan tâm, thanh lệ thoát tục.

Kiếp trước, khi nàng chịu đủ lạnh nhạt và sỉ nhục ở Tấn quốc, bất ngờ nghe được sự quan tâm từ cố nhân, đã từng vì những lời này mà rơi lệ cảm động…

Nhưng bây giờ, lại không thể tin nữa rồi.

“Tề quân nói vậy là sai rồi.” Phùng Vận chỉ mỉm cười, sắc mặt ôn hòa, nhưng từng chữ như d.a.o sắc, “Ở trấn Minh Tuyền, dù ta có muốn, thì Tề quân sao có thể mang ta đi trong yên ắng, không khiến Bùi Quyết nổi giận, không khơi lên tranh chấp giữa hai nước?”

Tiêu Trình đứng thẳng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

“Chỉ cần A Vận nguyện ý, ta tự có cách.”

“Vậy sao?” Phùng Vận nghe ra sự kiên định trong giọng hắn, trong bầu không khí yên tĩnh đến gần như ngột ngạt, Tiêu Trình nín thở, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt nàng, chờ một câu trả lời.

Phùng Vận hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Nếu Tề quân có lòng, chi bằng giúp ta một việc nhỏ?”

285- Lấy răng trả răng.

Tiêu Trình khẽ sững lại, bao nhiêu mỏi mệt phút chốc tan biến.

“Nàng muốn ta làm gì?”

Thao Dang

Phùng Vận khẽ cười, “Sẽ không khiến Tề quân quá khó xử.”

Tiêu Trình trầm mặc, rất lâu sau mới ừ một tiếng, “Nàng nói đi.”

Hai người bọn họ từ nhỏ đã có hôn ước, kiếp trước lại từng bái đường thành thân, trong lòng Tiêu Trình, Phùng Vận chính là thê tử của hắn, là người không ai có thể thay thế.

Nhìn thấy nàng ở bên cạnh Bùi Quyết từng khắc, với Tiêu Trình mà nói, chẳng khác nào bị lăng trì, đau đớn không tả.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận