Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 515: Chương 515

Lúc này, bất kể Phùng Vận bảo hắn làm gì, nhờ giúp chuyện gì, Tiêu Trình đều vui vẻ nhận lời, cho dù phải trả cái giá cực lớn...

Huống chi, việc Phùng Vận nhờ giúp, thực sự chỉ là một việc nhỏ nhặt.

Thái hậu nước Tấn bị hành thích vốn là chuyện nội bộ của nước Tấn, phía Tề không tiện nhúng tay.

Nhưng nếu là người Phùng gia bị vu oan thì sao?

Phùng thị không chỉ xuất thân từ Phùng thị ở Hứa Châu, mà còn là hoàng thân quốc thích...

Tiêu Trình trở về liền dặn dò Tư Trì.

Thao Dang

“Bảo người tung tin ra ngoài, nói Thái hậu nước Tấn vì sảy thai mà đổ tội lên người tướng quân phu nhân, lại còn vu cho phu nhân tư thông với Tề, có ý đồ châm ngòi chiến sự giữa hai nước…”

Tư Trì giật mình, “Bệ hạ…”

Tiêu Trình nhíu mày thở nhẹ, “Đi làm đi.”

Tư Trì liếc nhìn ánh mắt và thần sắc của hoàng đế, biết rõ người đã quyết, không nói thêm nữa, nhận lệnh lui xuống.

Tiêu Trình lại sai người gọi Phùng Kính Đình đến, vừa mở miệng đã nghiêm nghị quở trách:

“Là phụ thân, nữ nhi bị người ta vu khống hãm hại như vậy, nếu Phùng công còn không lên tiếng, không chỉ danh dự của A Vận bị tổn hại, mà là cả danh tiếng của Phùng thị Hứa Châu và hoàng thất nước Tề cũng bị kéo xuống, Phùng công thật sự định khoanh tay đứng nhìn sao?”

Một lời khiến Phùng Kính Đình ngẩn người, trố mắt cứng họng.

Nếu không phải vì Trần thị chen ngang, thì ông vẫn muốn duy trì quan hệ thân mật với Phùng Vận.

Nhất là giờ đây còn có mối hôn sự với Bùi Quyết, hoàn toàn có lợi mà không có hại gì…

Nhưng trong Phùng gia, mọi việc do Phùng Kính Diêu làm chủ, ông ta là phụ thân lại không có quyền lên tiếng.

Có điều, nếu là do hoàng đế tự mình hạ chỉ, vậy thì lại khác...

Trong lòng ông ta lưỡng lự, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa: “Ý bệ hạ là muốn vi thần ra mặt, chống lưng cho Thập Nhị nương?”

Tiêu Trình nhàn nhạt liếc ông một cái.

“Sau lưng ngươi là Phùng thị Hứa Châu, là cả nước Tề.”

Phùng Kính Đình hiểu ra, trong mắt lộ ra chút vui mừng, chắp tay cúi đầu.

“Thần tuân chỉ.”

Sắc mặt Tiêu Trình vẫn lạnh lùng, lại nói:

“Phu nhân ngươi giỏi ăn nói, dẫn bà ta theo cùng đi.”

Phùng Kính Đình khẽ sững người, tim thoáng lạnh.

Hoàng đế đã ra chỉ, Trần thị không dám không nghe, nhưng trong lòng, tất nhiên bà ta không cam lòng đứng ra vì Thập Nhị nương.

Khí giận Trần thị phải chịu, c.uối cùng lại là ông ta phải gánh.

Lúc này Trần thị đang nói chuyện với Phùng Doanh trong phòng.

Vừa rồi Tiêu Trình rời tiệc đi gặp Phùng Vận, Ninh Tú đã nhanh chóng dò được tin, Phùng Doanh lúc này rõ ràng vừa khóc, đôi mắt đỏ hoe ánh lệ, càng lộ vẻ đáng thương tội nghiệp.

“Con hồ ly tinh này!”

Trần phu nhân vừa nhắc tới Phùng Vận liền nghiến răng nghiến lợi.

“Đã gả đi rồi mà vẫn không chịu yên phận, chẳng lẽ phải phá cho bằng được hôn sự của con mới vừa lòng sao...”

“A mẫu đừng trách trưởng tỷ.” Phùng Doanh nắm tay Trần thị, vành mắt đỏ hoe, lắc đầu cười khổ, “Vốn dĩ chẳng phải là mối nhân duyên thuộc về con, là con tự cưỡng cầu mà có, không thể trách tỷ ấy, càng không thể trách bệ hạ…”

“Con!” Trần phu nhân tức giận vì nữ nhi không chịu tranh đấu, “Ta phải nói con thế nào mới được…”

 

Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của nữ nhi, lòng làm mẫu thân như tan vỡ, nhưng lời chưa dứt, ánh mắt Trần thị đã bị khuôn mặt Phùng Doanh thu hút.

“Mặt con sao thế này? Đau không?”

Bà ta đưa tay định chạm, Phùng Doanh liền né tránh.

“Có lẽ hôm nay trang điểm đậm quá, hơi không quen, con vừa mới rửa mặt xong, nghỉ vài hôm là ổn rồi…”

Trần phu nhân nheo mắt lại, “Loại thuốc Kim Khuê Khách đó, con dùng thấy thế nào?”

Phùng Doanh đáp: “Quả thật khiến làn da mịn màng hơn một chút, chỉ là…”

Nàng ta vuốt má, hàng mi khẽ rung, “Chỗ trưởng tỷ dùng tay vả hôm ấy, có chút sưng đỏ.”

Trần phu nhân cảm thấy nàng ta có phần nôn nóng quá.

Dù có tốt đến mấy, cũng nên để bọn tì nữ dùng thử một thời gian, xem hiệu quả ra sao rồi hãy quyết. Nhưng làm mẫu thân thì hiểu nữ nhi nhất, A Doanh quá khao khát được Tiêu Trình chú ý, mê luyến, nên không màng đến điều gì khác.

Bà ta không nỡ trách mắng, sai Ninh Tú mang thuốc mỡ đến, đích thân bôi thuốc cho Phùng Doanh một lần, lúc này mới đè nén được sự không hài lòng trong lòng.

“Ráng nhịn thêm mấy ngày, con sẽ theo bệ hạ về lại Đài Thành rồi. Sau khi về đó, con chính là người thân cận nhất bên cạnh bệ hạ, lại có đại bá của con trấn giữ trong kinh, hậu c.ung dù có thêm bao nhiêu tần phi, cũng không thể lấn át được con…”

“A mẫu!” Phùng Doanh không biết nghĩ đến điều gì, tim đập rộn ràng, “Người nói, liệu bệ hạ có thực lòng muốn đưa trưởng tỷ về không?”

Hừ! Trần phu nhân khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

“Dù hắn có muốn, thì cũng có thể thế nào? Con tiện nhân quyến rũ đó đã mê hoặc được Bùi Quyết đến mức ấy, hắn tuyệt đối không thể buông tay. Tiêu Tam dù có muốn đến mấy, lẽ nào còn dám khởi binh đoạt người chắc? Con cứ yên tâm đi, không cần lo lắng.”

Phùng Doanh ngoài miệng thì vâng lời, nhưng trong lòng vẫn đầy uất nghẹn.

Hai mẫu nữ trò chuyện riêng tư, khó tránh khỏi nhắc đến Ôn Hành Tố, Trần phu nhân lại nổi giận, mắng chửi một hồi, đúng lúc đó Phùng Kính Đình trở về.

“Bà sửa soạn một chút, đi gặp Thái hậu nước Tấn với ta.”

Trần phu nhân còn đang bực tức, nghiêng mắt liếc lạnh, “Ta gặp nàng ta làm gì?”

Dòng họ Trần ở Dĩnh Xuyên là thế gia trăm năm, gia tộc danh giá. Trần phu nhân xưa nay rất xem thường những gia tộc bình thường, dù Lý Tang Nhược là Thái hậu, nhưng trong mắt bà ta, cũng chỉ là chi thứ của họ Lý ở Long Tây, nhỏ nhen tầm thường...

Phùng Kính Đình nhìn thấy cái vẻ ngạo mạn này của bà ta, càng cảm thấy Tiêu Trình nói không sai.

Muốn gây chuyện, tất phải kéo theo phu nhân ông ta.

“Là để làm chỗ dựa cho Thập Nhị nương.”

Trần phu nhân nghe xong câu ấy thì lập tức bùng nổ.

“Con tiện nhân đó gây họa thì thôi đi, chẳng phải đã nói sẽ không qua lại với nhà mẹ đẻ nữa sao? Giờ sao, lại muốn dựa vào chúng ta à? Ta mặc kệ, ai thích đi thì đi…”

Ánh mắt Phùng Kính Đình khẽ trầm xuống.

“Phu nhân, đây là thánh chỉ.”

Trần phu nhân nghẹn họng, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Bà ta có thể xem thường Thái hậu nước Tấn, nhưng không dám xem thánh chỉ của Hoàng đế nước Tề như gió thổi bên tai…

“A mẫu cứ đi đi.” Ánh mắt Phùng Doanh đầy giằng xé, giọng nói cố gắng giữ bình thản và dịu dàng, “Trưởng tỷ bị người ta sỉ nhục, mất mặt cũng là Phùng gia ở Hứa Châu… Cho dù không có mối quan hệ ấy, phụ thân là thần tử, cũng nên khiến bệ hạ yên lòng, phải không?”

Tiêu Trình có yên lòng, mới không nghĩ đến Phùng Vận nữa.

Trần phu nhân nhìn nữ nhi một cái, lửa giận trong lòng mới nguôi đi phần nào.

“Đúng là mắc nợ nó mà!”

Một khắc sau, phu thê Phùng Kính Đình mang theo thánh chỉ của Hoàng đế nước Tề và hai ngự y giỏi nhất nước Tề, đến thăm Thái hậu nước Tấn. Vừa gặp đã mở lời:

“Nghe nói tiểu nữ có điều thất lễ với Thái hậu nương nương, Phùng mỗ đặc biệt đến đây tạ tội, đồng thời phụng theo thánh chỉ của Hoàng đế nước Tề, mang theo ngự y giỏi nhất, đến chẩn bệnh cho Thái hậu.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận