Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 401: Chương 401

Phùng Kính Đình đứng không vững, đi đường cũng loạng choạng, còn không ngừng vùng vẫy quay đầu lại, lớn tiếng mắng chửi Bùi Quyết.

“Nghiệt chướng, hiếu thuận là đạo trời, Bùi Quyết ngươi lại đối xử với nhạc phụ như vậy, nhất định sẽ bị trời tru đất diệt…”

Kỷ Hựu giữ c.h.ặ.t ông ta, phì một tiếng khinh miệt.

“Trời có tru ngươi hay không thì ta không biết, nhưng đắc tội với tướng quân, thì ngươi chắc chắn xong đời rồi.”

Lâm Trác hỏi hắn: “Làm sao để ông ta tỉnh rượu?”

Kỷ Hựu nhếch mép gian xảo, “Quăng vào hố xí?”

Mùi trong hố xí doanh trại ấy, ai ngửi qua rồi thì biết. Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Trác đã biến thành chán ghét cực độ.

“Thật phải làm thế sao?”

“Ta dỗ ngươi chắc?”

“Nhưng ông ta là phụ thân của phu nhân…”

“Sớm đã không phải rồi.” Kỷ Hựu hừ lạnh, “Một tên giả nhân giả nghĩa đem nữ nhi ra cầu hòa, cũng xứng làm thân phụ của phu nhân chúng ta sao?”

Lời của Kỷ Hựu cùng với hình ảnh hố xí vừa vang lên trong đầu khiến Phùng Kính Đình tỉnh rượu được quá nửa, lập tức kêu cứu om sòm.

“Các ngươi gan to bằng trời rồi sao? Ta là sứ thần của nước Tề, các ngươi không có quyền xử trí ta!”

Phùng Vận đến đúng lúc này.

Tiểu Mãn thấy vậy, định bước tới, liền bị nàng kéo lại.

“Làm gì vậy?”

Tiểu Mãn đáp: “Họ định đem phủ quân…”

Phùng Vận nói: “Ta không thấy gì cả.”

Tiểu Mãn: …

Phùng Vận dẫn theo nha hoàn đứng yên tại chỗ chờ rất lâu, đợi đến khi Phùng Kính Đình bị hai thị vệ kéo về lại tiền hoa sảnh trong tình trạng ướt đẫm, nàng mới vội vã bước vào.

“Phụ thân…”

Trước mặt Bùi Quyết, vai diễn nữ nhi chịu nhiều oan ức mà vẫn hiếu thuận với phụ thân, nàng phải diễn cho trọn vai.

“Người làm sao vậy…”

Lời còn chưa dứt, nàng liền lấy tay che mũi miệng.

“Thối quá. Đây là, đây là chuyện gì thế này?”

Kỷ Hựu ngượng ngùng liếc tướng quân một cái, rồi đỡ lấy Phùng Kính Đình đang run rẩy vì lạnh.

“Phủ quân vừa rồi say rượu đi tiểu, không cẩn thận ngã vào nhà xí…”

Phùng Vận biến sắc.

Nàng thật sự đã nói trúng rồi.

Quả nhiên là rơi vào hố phân.

“Nhưng phu nhân yên tâm, chúng thuộc hạ đã làm sạch cho phủ quân.” Kỷ Hựu vừa nói vừa nhìn thấy tướng quân không lên tiếng, lại tiếp lời: “Thuộc hạ đã sai người đi lấy y phục sạch sẽ, chẳng mấy chốc sẽ mang tới để phủ quân thay ra.”

Hắn quay sang nháy mắt với Lâm Trác.

“Còn không mau đi xem xem.”

Lâm Trác khom người, “Dạ.”

Chẳng bao lâu, Lâm Trác đã mang y phục tới, Giang Đại đau lòng như muốn khóc, đỡ lấy Phùng Kính Đình vào nội thất thay đồ.

Phùng Vận lấy cớ lo lắng cho phụ thân, cũng đi theo, đứng đợi bên ngoài, đi qua đi lại.

Kỷ Hựu và những người khác thấy thế, trong lòng đều có chút lo lắng…

Bùi Quyết vẫn ngồi đó không nói một lời, vững như Thái Sơn.

“Tả Trọng.”

Tả Trọng lặng lẽ bước lên, “Thuộc hạ có mặt.”

Bùi Quyết nói: “Lập tức phái người đi An Độ, cứ nói rằng sứ giả nước Tề gây rối trong doanh trại Bắc Ung, bản tướng phải ở lại phối hợp điều tra, không thể đến An Độ nghênh giá, thỉnh Thái hậu trách phạt.”

Phùng Vận đứng trong phòng nhìn qua khung cửa sổ, thấy Tả Trọng sải bước đi ra ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi đột nhiên quay đầu hỏi Tiểu Mãn.

“Lọ Kim Khuê Khách của ta sắp hết rồi, phải tìm nguyên liệu làm thêm mới được.”

Tiểu Mãn nghe xong thì ngơ ngác.

“Kim Khuê Khách?”

Phùng Vận bật cười: “Chính là loại cao dưỡng da ta dùng mỗi ngày đó…”

Loại cao dưỡng da dùng thường ngày từ trước đến nay có từng được gọi là “Kim Khuê Khách” đâu?

Thấy vẻ mặt hồ đồ của Tiểu Mãn, Phùng Vận khẽ cười, kéo nàng lại gần, cúi đầu để nàng nhìn kỹ mặt mình.

“Ngươi xem da mặt ta thế nào?”

Tiểu Mãn nhìn mà ghen tị, “Mịn màng như trứng gà bóc vỏ, khiến nô tỳ hâm mộ c.h.ế.t đi được.”

Phùng Vận mỉm cười: “Đó chính là nhờ công của Kim Khuê Khách đấy. Các ngươi tưởng ta dùng loại cao dưỡng da tầm thường sao?”

“Không phải loại tầm thường à?”

Tiểu Mãn càng thêm khó hiểu.

Thật ra thời gian nàng theo hầu Phùng Vận chưa lâu, tổng cộng mới chỉ vài tháng. Chỉ biết rằng Phùng Vận thích tự làm cao dưỡng da, không ưa dùng đồ bán ngoài chợ. Tất nhiên, trong loạn thế này, hàng hóa bên ngoài cũng không đảm bảo, có tiền cũng chưa chắc mua được thứ tốt.

Đại Mãn nghe vậy, lòng cũng dấy lên tò mò.

“Lẽ nào cao dưỡng da của nữ lang còn có công hiệu gì đặc biệt sao?”

Phùng Vận liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt mà cảm khái:

“Tất nhiên rồi. Vận mệnh của ta, đều nhờ nó đấy.”

Tiểu Mãn hết sức kinh ngạc, “Vận mệnh của nữ lang, tại sao lại phải dựa vào nó?”

Phùng Vận khẽ cười, vuốt nhẹ má mình.

“Các ngươi không biết đó thôi, Kim Khuê Khách này, ngoài những thứ thông thường như tủy bò, tụy heo, còn có thêm một vài vị thuốc bí truyền. Dùng nó bôi lên mặt thì dung nhan trắng mịn như ngọc, có thể cải thiện nhan sắc. Dùng để bôi lên thân thể…”

Nàng cười khẽ, nói nửa chừng rồi ngừng lại, giọng thì thầm đầy hàm ý:

“Chỗ diệu dụng ấy thật chẳng tiện nói ra. Nhưng có một điều chắc chắn, nam nhân thấy rồi, tất sẽ không nỡ rời…”

Tiểu Mãn chưa từng nghe nữ lang nói lời nào táo bạo như vậy, mặt mũi lập tức đỏ bừng.

Đại Mãn cũng rất sửng sốt.

Không ngờ nữ lang lại dùng tới thứ thần vật này sao?

Phùng Vận như thể chẳng thấy phản ứng của các nàng, tiếp tục nói càng lúc càng táo tợn:

“Các ngươi nghĩ tướng quân vì sao lại xem trọng ta đến thế? Một nữ tù binh đến từ nước địch, chẳng có tài cán gì, chỉ dựa vào một gương mặt mà được sủng ái một mình ư?”

Tiểu Mãn lẩm bẩm: “Tướng quân vốn dĩ đã xem trọng nữ lang mà…”

“Không có vốn dĩ.” Phùng Vận nhẹ nâng mi mắt, vẻ kiều diễm mê người, giọng hơi pha chút thở dài:

“Nam nhân thiên hạ này mà, từ trước đến nay chẳng trọng ai cả, chỉ trọng sắc thôi.”

Tiểu Mãn nghe mà như hiểu như không.

“Nữ lang, vậy ta có thể dùng được không?”

Phùng Vận đáp: “Tất nhiên là được. Chỉ có điều, lúc đầu sẽ hơi khó chịu, chưa chắc ngươi chịu nổi. Hơn nữa, thứ này đã dùng thì phải dùng lâu dài, không thể ngắt quãng.”

Tiểu Mãn tò mò đến phát c.uồng.

“Ta muốn dùng, ta muốn dùng!”

Đại Mãn cũng rụt rè cúi đầu.

“Cầu nữ lang ban thưởng.”

Phùng Vận mỉm cười, lấy ra một tờ giấy vàng từ trong tay áo, không hề giấu diếm.

“Đây là phương thuốc, cứ theo đó mà tìm nguyên liệu, ta sẽ dạy các ngươi cách làm. Nhưng nhớ kỹ, không được tiết lộ ra ngoài.”

“Dạ!” Đại Mãn sung sướng nhận lấy, trong mắt tràn đầy cảm kích.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận