Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 564

Cô thấy được hàng loạt thế giới đã bị hệ thống chiếm đoạt. Những người từng là "người chơi", từng ngồi trên thần vị cao cao tại thượng, nay chẳng còn gì ngoài những con rối bị thao túng. Hệ thống sử dụng họ như những công cụ giải trí, như một vị thần điên loạn cười nhạo nhân loại. Ngoài những cung điện hào nhoáng là thảm cảnh vô tận: thiên tai, chiến tranh, dịch bệnh, xác người la liệt, bóng tối che phủ khắp nơi. Thứ còn lại của loài người chỉ là những vỏ bọc biết cử động — những kẻ quỳ rạp, tôn thờ những sinh vật ghê tởm chẳng phải thần, cũng chẳng phải người.

Lê Tri thấy được cách hệ thống tích lũy nhân khí — bằng cách ăn tươi nuốt sống những người chơi bị đào thải. Nhân khí của họ, linh hồn, năng lượng, ý chí... tất cả bị nghiền nát để bù đắp cho cơn đói không đáy của nó trong hành trình xâm lược những thế giới mới.

Và rồi cô thấy anh.

Khoảnh khắc Lý Kiến Hề đứng trước thần vị. Những âm thanh bị hệ thống chặn trước kia giờ đây vang lên rõ mồn một bên tai cô.

"Ngồi lên thần vị, ngươi sẽ trở thành vị thần duy nhất của thế giới này. Mọi khó khăn nghiên cứu của ngươi sẽ được giải quyết, ngươi sẽ có một tương lai rực rỡ chưa từng có."

"Ta từ chối."

"Vậy thì ngươi chỉ còn cách bước vào địa ngục, mất hết ký ức và trở thành một NPC đáng thương. Không ai còn nhớ đến ngươi, không còn ai nhắc đến nhà khoa học thiên tài như ngươi từng là. Mọi công trình nghiên cứu sẽ bị cướp đoạt... Ta còn chưa nói hết! Lý Kiến Hề! Lý Kiến Hề!"

Lê Tri bật cười, một tiếng cười vang vọng trong vũ trụ số đang tan rã. Anh đã từ chối cám dỗ, từ chối quyền lực tối cao mà bao kẻ mơ tưởng. Anh lựa chọn biến mất, để giữ lấy nhân tính cuối cùng. Không ai trong thế giới đó biết đến sự hy sinh của anh, chỉ có cô — kẻ duy nhất biết rõ, người duy nhất không cam lòng. Thế giới kia đã mất đi một nhà khoa học tên Lý Kiến Hề, nhưng lại được cứu rỗi nhờ vào những công trình nghiên cứu vô danh của anh. Những bản thiết kế không tên, những dự án bị lãng quên — về sau đã trở thành nền tảng đưa thế giới ấy bước sang một thời đại khoa học hoàn toàn mới.

Lê Tri từng cố gắng lục tung kho dữ liệu để tìm bản thể của anh, nhưng chẳng có gì. Cô chỉ tìm thấy một khoảng trống — trống đến lạnh người.

Lúc này, hệ thống đang vật lộn giữa cơn hấp hối, lại bật ra một giọng cười đầy độc ác:

"Ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy hắn đâu. Từ lúc hắn bước vào địa ngục, hắn đã hoàn toàn bị xóa sổ. Nếu muốn cứu hắn... cách duy nhất là hoà nhập với ta. Lê Tri, đừng chống lại nữa, hãy chấp nhận tất cả."

Cô vẫn không để tâm đến lời dụ dỗ của nó. Ý thức cô tiếp tục tản ra, từng phần nhỏ như sao băng bám vào những sợi vàng bao phủ hệ thống, hấp thụ năng lượng và cấu trúc của nó. Những sợi vàng bắt đầu rung động dữ dội, như đang cố xua đuổi một thứ gì quá mạnh mẽ. Nhưng virus mà cô gieo vào đã bén rễ quá sâu, áp chế mọi kháng cự, mở đường cho cô tiếp cận cốt lõi.

Cuối cùng, cô dừng lại trước một quả cầu ánh sáng nằm sâu trong trung tâm. Bị bọc kín bởi hàng ngàn sợi vàng, quả cầu đó như trái tim của hệ thống. Nhận ra nguy hiểm, hệ thống thét lên:

"Ngươi định làm gì?!"

Mộng Vân Thường

Lê Tri không đáp. Cô đưa tay ra, nắm lấy quả cầu ấy. Trong khoảnh khắc đó, một luồng năng lượng khổng lồ tràn vào cơ thể cô — năng lực mà cô luôn thiếu bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện.

Trước kia, cô từng dùng thiết bị chuyển hóa để biến các đạo cụ thu được từ phó bản thành điểm nhân khí, xác nhận giả thuyết rằng đạo cụ vốn được tạo thành từ nhân khí. Nhưng từ điểm nhân khí ấy, cô không thể tạo lại đạo cụ. Khi ấy, cục trưởng Phương từng nói: cô còn thiếu một mảnh ghép — một năng lực chỉ có hệ thống Quỷ Quái mới sở hữu: năng lực nghịch chuyển, tạo ra đạo cụ từ nhân khí.

Và bây giờ, khi đã bán hoà nhập với nó, Lê Tri sở hữu được chính năng lực đó.

Cô nắm chặt quả cầu ánh sáng, nhìn những sợi vàng xung quanh đang gào thét, rung lên hỗn loạn.

"Mi đã tạo ra biết bao đạo cụ... nhưng mi có bao giờ tự hỏi, đạo cụ mạnh nhất là gì không?"

Tấm lưới vàng khổng lồ lao về phía cô như một lưỡi hái tử thần, muốn cắt cô ra thành từng mảnh. Nhưng ánh sáng từ cơ thể cô rực lên, sức mạnh tinh thần ép lui tất cả. Trong tay cô, vật gì đó đang từ từ thành hình. Một thanh loan đao sắc bén. Một cây cung bằng thép. Những tấm bùa trừ tà, lọ huyết thanh buộc nói thật, lọ thuốc dinh dưỡng không bao giờ cạn, thẻ tổ đội, nước hoa mê hoặc...

Tất cả những đạo cụ ấy — từng cái một — đều là tâm huyết, là ký ức, là món quà từ đồng đội, từ chính phủ, từ những người chơi đã từng đồng hành với cô. Giờ đây chúng tan chảy, hợp lại thành một quả cầu ánh sáng chói lòa... rồi cô đặc thành một thanh trường kiếm.

Hệ thống cảm nhận được mối nguy c.h.ế.t người từ thanh kiếm ấy. Nó bắt đầu la hét:

"Ngươi điên rồi sao?! Chúng ta đã hòa làm một, nếu ta c.h.ế.t ngươi cũng sẽ biến mất!"

"Ta nghĩ đạo cụ mạnh nhất chính là thanh kiếm này. Vì nó được tạo ra từ khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng ta."

"Mi biết rõ khát vọng của ta là gì... đúng không?"

Cô mỉm cười, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm chĩa về phía tấm lưới vàng.

"Lê Tri! Chúng ta có thể cùng chiến thắng!"

"Ta có thể không chiếm lấy ý thức của ngươi! Ta sẽ chia sẻ thân xác này!"

"Chỉ cần một phần ba! Ngươi vẫn là ngươi, thế giới vẫn thuộc về ngươi!"

"Ta có thể rời khỏi thế giới này! Ngươi không cần hy sinh nữa! Ta... ta còn có thể trả lại Lý Kiến Hề cho ngươi!"

Lời nói ngày càng gấp gáp, càng tuyệt vọng. Nhưng dù nó có cầu xin hay thỏa hiệp thế nào, thanh kiếm trong tay Lê Tri vẫn không dừng lại.

Thế giới này có thể mục nát, có thể tối tăm... nhưng chừng nào nó còn là của con người, chừng đó vẫn còn hy vọng. Và họ, những kẻ không cam lòng, đã đứng lên để bảo vệ điều đó — không phải cho quỷ quái, không phải cho thần linh, mà là cho loài người.

Ầm ——

Thanh kiếm giáng xuống. Quả cầu ánh sáng nổ tung.

Toàn bộ vũ trụ số tan rã trong tiếng sấm dữ dội. Và trong làn ánh sáng vỡ vụn ấy, ý thức của Lê Tri cũng từ từ tan biến…

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận