Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 324

Trì Y hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh: Không sao đâu… chắc chắn Lê Tri sẽ đến cứu mình. Mình chỉ là một nha hoàn, chẳng lẽ lại bị tiểu thư kéo theo thật sao…

Nhưng chưa kịp trấn an xong, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh khẽ khàng như băng rơi xuống cổ.

Trì Y c.h.ế.t điếng. Cô lập tức nhớ lại lúc sáng, Tề Vĩnh Dật từng hỏi cô có nghe thấy tiếng cười lạnh hay không. Khi đó cô không nghe thấy gì… nhưng giờ thì nghe thấy rồi. Rõ ràng, rất rõ ràng.

Tay chân lạnh toát, cô từ từ quay người lại.

Ánh sáng đỏ lờ mờ từ đèn lồng chiếu vào căn phòng tân hôn, phủ lên những dải lụa đỏ rực một tầng ánh sáng ma mị. Trên mép giường, Phan Ỷ Bình vẫn ngồi đó, thân thể thẳng đứng nhờ khung thép, hai tay cứng đờ vắt ngang đùi như một quý phu nhân đang an tọa. Chiếc khăn voan phủ đầu bỗng khẽ lay động, dù cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa kín.

Không có gió.

Vậy thứ gì đã nâng chiếc khăn lên?

Trì Y nín thở. Rõ ràng là vừa có gì đó — hoặc ai đó — đã vén khăn lên. Và trong khoảnh khắc ấy, một đôi mắt tràn đầy oán hận đã nhìn chằm chằm vào cô từ bên dưới tấm voan.

Nhưng đến khi cô quay lại, khăn voan đã rơi xuống như chưa từng bị động vào.

Trì Y không thể đứng vững nổi nữa. Hai chân mềm nhũn, cô ngã phịch xuống nền nhà lạnh lẽo.

Hu hu hu… Tri Tri… cứu bé với!!!

"Hồ Điệp…"

Một giọng nói khẽ vang lên trong không khí đặc quánh như sương mù. Lạnh lẽo. Đứt đoạn. Như thể xuyên qua từ cõi chết.

Trì Y run rẩy áp sát lưng vào khung cửa, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng tân nương đang ngồi trên mép giường.

"Hồ Điệp…" Giọng nói đó lại vọng đến, lần này rõ hơn, lạnh buốt, như có hàng vạn lưỡi d.a.o mỏng cứa qua từng khe răng: "Tại sao ngươi lại phản bội ta?"

Trì Y cảm giác như m.á.u trong người mình đang đóng băng. Cô không dám lên tiếng, toàn thân cứng đờ, cố gắng kìm nén tiếng nấc. Cô từng chút một đứng dậy, ánh mắt cảnh giác khóa chặt vào Phan Ỷ Bình – người đang khoác lên mình chiếc hỉ phục đỏ chót, ngồi thẳng trên giường cưới như một bức tượng người chết.

"Hồ Điệp…" Lần này giọng nói trở nên nức nở, hòa trộn giữa thống khổ và oán hận khiến da đầu Trì Y tê dại. "Đau quá… Hồ Điệp… giúp ta với…"

Tiếng khóc như móng tay cào vào linh hồn, khiến Trì Y không chịu nổi, cô bịt chặt tai lại, khom người đau đớn. Nhưng bước chân cô vẫn vô thức tiến về phía trước. Cô khẽ gọi, giọng run như gió lùa qua kẽ lá: "Tiểu thư… Người đau ở đâu?"

"Thanh thép đó… đ.â.m vào người ta…" Giọng nói phát ra từ dưới lớp khăn voan đỏ, vẫn là tiếng rên rỉ lạnh lẽo ấy. "Giúp ta nhổ nó ra, Hồ Điệp… giúp ta nhổ nó ra…"

Ánh mắt Trì Y bắt đầu trở nên mơ màng, như bị thôi miên. Cô buông tay, bước từng bước chậm chạp về phía giường cưới. Ánh đỏ từ chiếc hỉ phục nhuộm lên đôi mắt cô, mờ mịt và vô hồn như thể linh hồn cô đã bị gọi đi đâu mất.

Cô cúi xuống, tay run rẩy vươn về phía cơ thể bất động phủ voan đỏ kia…

RẦM RẦM RẦM—!

"Hồ Điệp! Hồ Điệp, ngươi có ở trong đó không?!"

Tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng gọi lớn từ bên ngoài vang lên như tiếng sấm xé ngang cơn mê. Trì Y giật b.ắ.n người, đột ngột ngẩng đầu. Cô vừa kịp thấy một góc khăn voan trượt xuống, lộ ra khuôn mặt đã thối rữa, thịt da bong tróc của Phan Ỷ Bình, đôi mắt mở trừng, lạnh lẽo và căm thù xuyên qua lớp voan, nhìn thẳng vào cô.

Trì Y hét lên, cả người như sụp đổ, vừa lăn vừa bò thẳng về phía cửa.

"Phu… phu nhân!" Cô vùng vẫy, hai tay trầy xước bò ra khỏi căn phòng như trốn khỏi địa ngục. "Ta ở đây!"

Cửa bật mở với một tiếng "cạch" chói tai. Lê Tri đã dùng Chìa Khóa Vạn Năng phá ổ khóa. Cánh cửa mở toang, Trì Y từ trong nhà lao ra, toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn lã chã.

Lê Tri nắm lấy tay cô, giọng điềm tĩnh vang lên: "Hồ Điệp, bên ngoài không đủ người, ngươi đi theo ta tiếp khách." 

Trì Y run lẩy bẩy, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, giọng khản đặc: "Vâng… phu nhân…"

Lê Tri nghiêng đầu nhìn vào trong phòng. Trong ánh sáng đỏ rực u ám, tân nương Phan Ỷ Bình vẫn ngồi im bất động trên giường, như thể chưa từng nhúc nhích. Nhưng ánh mắt đầy oán hận kia vẫn xuyên qua lớp voan đỏ, chiếu thẳng vào cô.

Không nói một lời, Lê Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chỉ đến khi rời khỏi sân, Trì Y mới òa khóc nức nở như đứa trẻ: "Mẹ ơi!!! Mình suýt c.h.ế.t rồi!!! Cô ta… cô ta có kỹ năng mê hoặc!!!"

Lê Tri vừa xót xa vừa thấy buồn cười, nhân vật mà Trì Y bốc được đúng là khổ sở chẳng kém gì Âu Văn Đống – một vai bị dính c.h.ế.t chắc trong mấy trò drama m.á.u chó này.

Trì Y vừa lau nước mắt vừa hấp tấp nói: "Lê Tri, mình nghĩ… cái c.h.ế.t của Phan Ỷ Bình có điều mờ ám! Chắc chắn là cô ta bị giết! Cô ta bảo có một thanh thép đ.â.m vào người, van xin mình rút nó ra."

Lê Tri cau mày, nhớ lại t.h.i t.h.ể của Phan Ỷ Bình thực sự có rất nhiều khung thép cố định. Ban đầu cô nghĩ là do để giữ hình dạng thi thể. Nhưng nếu nguyên nhân tử vong là do một thanh thép xuyên vào người, thì có thể hung thủ cố tình cắm thêm nhiều thanh khác để che giấu dấu vết.

 

Vấn đề là… làm sao qua mặt được người nhà Phan gia?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận