Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 510

Lượt xem: 26

“Chúng tôi cũng thế,” Lê Tri nhẹ nhàng đáp, “cũng tỉnh lại mà chẳng có chút ký ức nào.”

Vừa dứt lời, tiếng bình luận ngoài màn hình lập tức bùng nổ:

[Nhất Chỉ Hồ Điệp sống mãi trong tim tôi!!! Dù mất trí nhớ nhưng vẫn tìm được nhau!]

[Mùi hương của Trì Y cứu Lê Tri, giờ Lê Tri lại cứu cô ấy khỏi bị tế sống. Đây rõ là tình yêu hai chiều không thể chối bỏ!]

[Y Y ơi, nhìn người trước mặt đi, có thấy quen không? Có thấy yên tâm không? Có muốn nhào vào lòng mà khóc không?]

[Hai người bạn thân tự giới thiệu lại với nhau thế này, hài vl.]

...

Sau màn giới thiệu tên, Lê Tri tóm tắt sơ bộ những gì hai người đã suy đoán, rồi kể lại cho Trì Y nghe chuyện xảy ra trong phòng quan tài trắng.

Trì Y rùng mình khi nghe xong, rợn tóc gáy: “Vậy… trên lưng tôi vẫn còn mấy cái đó hả?! Bảo sao tôi cứ thấy ngứa râm ran cả người!”

Lê Tri vội bảo cô xoay người lại, vén áo cô lên, rồi đưa nến tới gần soi. Những dây leo trắng từng cắm sâu vào da thịt Trì Y giờ đã khô quắt lại, ủ rũ như những mảnh xác chết. Chỉ cần đưa ngọn lửa lại gần, Lê Tri dễ dàng kéo chúng ra từng cái một.

Trì Y nhìn thấy mấy chiếc lá héo rụng từ lưng mình, suýt chút nữa thì nôn ra tại chỗ.

Mắt cô đỏ hoe, không giấu được xúc động, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri: “Cảm ơn cô đã cứu tôi! Và cả anh đẹp trai kia nữa, cảm ơn hai người rất nhiều!”

Lê Tri đỡ cô dậy: “Chúng ta phải tiếp tục tìm đường ra khỏi ngôi mộ này. Cô đi nổi không?”

Trì Y siết tay thành nắm đấm, gật đầu cương quyết: “Được! Cứ đi thôi! Chúng ta đi hướng nào?”

Lê Tri giơ cây nến lên, nhìn về phía trước: “Cứ theo hành lang này mà đi tiếp. Nhưng phải nhanh, lửa sắp hết rồi.”

Hai cây đuốc họ dùng để đối phó dây leo đã tắt ngúm từ lâu. Hiện tại họ chỉ còn một cây nến duy nhất. Nếu nó tắt, họ sẽ lại rơi vào màn đêm đặc quánh như hố địa ngục.

Ba người lập tức lên đường. May mắn là giờ họ đã có mảnh vụn hương thơm mà Trì Y lấy được từ quan tài lúc ban đầu, không còn lo bị lũ côn trùng bu đầy nữa. Tình hình đỡ nguy hiểm hơn một chút.

Mộng Vân Thường

Có thêm một đồng đội, lại là người hoạt bát như Trì Y, không khí bỗng trở nên bớt nặng nề. Trên đường đi, cô kể lại những gì mình trải qua kể từ lúc tỉnh dậy trong ngôi mộ. Nghe xong, Lê Tri không khỏi rùng mình—những cái bẫy trong mộ này thực sự hiểm độc hơn họ tưởng.

Nếu nói Lê Tri và Tạ Khung là hai người còn may mắn thì Trì Y quả thật đã đi một vòng qua địa ngục mà không c.h.ế.t là kỳ tích. Cô suýt c.h.ế.t bảy, tám lần chỉ vì vô tình kích hoạt bẫy.

Trì Y cười cay đắng: “Giờ gặp được hai người rồi, cuối cùng tôi cũng không phải một mình sống trong sợ hãi nữa.”

Tạ Khung từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, đột nhiên liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

Trì Y giật mình, cảm thấy ánh mắt kia có gì đó không ổn: “Sao thế?”

Tạ Khung không đáp, chỉ cúi đầu.

Lê Tri nhìn anh, hiểu ngay ý, bèn lên tiếng giải thích thay: “Anh ấy đang nghĩ có khi cô mang vận xui, nên từ giờ đoạn đường phía trước vẫn còn nguy hiểm lắm.”

Trì Y: “......?”

Người gì đâu mà vô duyên! Cô hậm hực, lập tức khoác c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri: “Tri Tri, cô phải bảo vệ tôi đó!”

Lê Tri khẽ cười, dịu dàng gật đầu: “Ừ.”

Đạt được mục đích, Trì Y đắc ý liếc nhìn anh chàng mặt lạnh.

Tạ Khung: “...”

Không hiểu nổi loại sinh vật gì đây nữa.

Nhưng thật kỳ lạ, từ khi Trì Y nhập nhóm, vận may của cả đội như được cải thiện rõ rệt. Họ đi thêm không bao xa thì phát hiện ra một căn phòng mộ.

Từ trong phòng mộ phát ra ánh sáng lờ mờ. Trì Y ban đầu còn reo lên mừng rỡ, nhưng khi vừa bước tới cửa và nhìn vào bên trong, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trốn vội sau lưng Lê Tri: “Là cái quan tài đã kéo tôi đi!”

Trong ánh nến chập chờn, một chiếc quan tài đỏ nằm chình ình giữa căn phòng, quái dị đến rợn người. Hoa văn khắc trên nắp quan tài như đang lay động, giống như những cành hoa m.á.u đang nở rộ, vươn mình bò ra.

Tạ Khung nhíu mày, cảnh giác: “Cẩn thận, có thể có dây leo.”

Nhưng căn phòng này dường như không có dây leo xuất hiện. Ba người đứng ngoài quan sát hồi lâu, mọi thứ vẫn im ắng. Cuối cùng, Lê Tri hạ giọng: “Vào lấy nến, rồi rút ngay. Nhanh.”

Căn phòng có rất nhiều nến được gắn trên các bức tường, ánh lửa lập lòe chiếu sáng mờ mờ.

Ba người cẩn trọng bước vào. Khi vào sâu trong phòng, Lê Tri phát hiện trong không khí có mùi tanh tanh nhàn nhạt của máu. Cô vừa lấy nến vừa không rời mắt khỏi quan tài đỏ.

Cho đến khi họ thu gom được số nến cần thiết, để lại một vài cây duy trì ánh sáng, căn phòng vẫn không có động tĩnh.

Ngay khi chuẩn bị rút lui, ánh mắt Lê Tri liếc sang chiếc quan tài một lần nữa. Dưới ánh lửa lờ mờ, bên trong quan tài là một xác khô co quắp, quần áo hiện đại—hiển nhiên là một trong những người từng bị đưa vào đây.

Cơ thể nạn nhân đã bị hút sạch máu, chỉ còn lại da bọc xương. Những sợi dây leo đỏ quấn chặt quanh thi thể, như đang nghỉ ngơi sau một bữa ăn thịnh soạn, khẽ đung đưa trong không khí như rong rêu dưới đáy biển.

Ngay khi phát hiện có người sống đến gần, dây leo bắt đầu động đậy, như loài thú hoang đánh hơi được mùi thịt tươi.

Lê Tri lập tức lùi lại, kéo theo cả hai người còn lại rời khỏi phòng.

Khi nghe Lê Tri kể lại cảnh tượng bên trong, mặt Trì Y càng tái hơn: “Nếu không nhờ hai người cứu, chắc giờ tôi cũng thành ra bộ xương khô đó rồi.”

Tính cả ba người bọn họ, giờ đã có ít nhất năm người từng xuất hiện trong ngôi mộ này. Rốt cuộc, đã có bao nhiêu người bị đưa vào? Và rồi sẽ có bao nhiêu người được phép sống sót mà rời khỏi đây?

Lê Tri im lặng nhìn sâu vào hành lang tăm tối phía trước. Ánh mắt cô chìm vào trầm tư.

Giờ đã có đủ nguồn sáng, cả ba lại tiếp tục hành trình. Dù thỉnh thoảng vẫn vô tình kích hoạt vài cạm bẫy, nhưng nhờ sự tỉnh táo của Tạ Khung và phản xạ nhanh nhạy của Lê Tri, họ vẫn an toàn vượt qua.

Hành lang trong ngôi mộ cứ thay đổi không ngừng—khi thì rộng lớn như có thể chạy được, lúc lại hẹp đến mức chỉ cần béo thêm chút nữa là mắc kẹt. Sau khi cả ba phải nín thở luồn mình qua một khe đá hẹp đến ngộp thở, Trì Y bỗng bật ra một câu:

“Có khi nào chúng ta là trộm mộ không? Phải tìm được báu vật rồi mới được ra ngoài?”

Lê Tri vừa nâng nến lên soi đường vừa đáp: “Tôi nghĩ chúng ta giống như những con mồi đang tìm cách thoát thân hơn.”

“Thoát thân?”

“Bị nhốt vào một nơi đầy rẫy tử vong. Ai tránh được hết mọi hiểm họa và còn sống, người đó là kẻ chiến thắng.” Lê Tri quay đầu lại nhìn cô, “Muốn chọn đường tiếp theo không?”

Trì Y ngơ ngác chỉ vào mình: “Tôi?”

“Ừ, cho cô một cơ hội để chứng tỏ bản thân.”

Trì Y lập tức rạng rỡ cả mặt.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận