Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 543

Dãy bậc thang uốn lượn dẫn xuống núi như rắn trườn qua lớp cây cối um tùm, con đường rõ ràng do con người xây dựng nên – bề mặt đá được lát gọn gàng, hai bên còn có lan can đơn sơ bằng gỗ. Càng đi xuống sâu, dấu vết của nền văn minh hiện đại càng lộ rõ. Dọc lối đi, từng tấm biển nhỏ được gắn cẩn thận với những dòng chữ quen thuộc như: “Bảo vệ môi trường, cấm xả rác bừa bãi.”

Trì Y bước nhanh, trong giọng nói không giấu nổi niềm vui: “Chúng ta sắp ra khỏi nơi quái quỷ này rồi đúng không? Sắp quay về thế giới thật rồi?”

Dù ký ức chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng mọi người đều đã nhớ lại phần lớn sự thật. Họ biết rõ mình không thuộc về thế giới quái dị kia, biết rằng bản thân đang bị cuốn vào một trò chơi kỳ dị — một thử thách sống còn chỉ có thể thoát ra nếu sống sót đến cuối cùng.

Con đường xuống núi tĩnh lặng và bình yên, ánh trăng rải nhẹ qua tán lá khiến khung cảnh như một bức tranh yên bình giữa cơn ác mộng. Tất cả đều mang theo cảm giác: chỉ cần đi hết con đường này, có lẽ họ sẽ an toàn.

Thế nhưng, bầu trời vẫn tối sẫm, không có dấu hiệu nào cho thấy ánh sáng ban mai sẽ xuất hiện.

Tạ Khung đi phía trước chợt dừng lại, lạnh lùng lên tiếng cảnh báo: “Ký ức của chúng ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu đây là đoạn kết, thì sẽ không dễ dàng như thế. Phía trước rất có thể còn cạm bẫy.”

Trì Y bĩu môi, bất mãn bước nhanh lên cạnh cậu, rồi bất ngờ đưa tay chọc má: “Tiểu Tạ, sao cậu càng nhỏ tuổi lại càng lạnh lùng như ông cụ non thế hả? Cười lên cho chị vui đi!”

Tạ Khung không thèm đáp, nghiêng đầu né bàn tay nghịch ngợm rồi nói gọn lỏn: “Tránh xa tôi ra.”

Trì Y quay đầu lại gọi: “Tri Tri! Nhìn cậu ta kìa! Đúng là đồ băng giá!”

Lê Tri nghe vậy chỉ khẽ cười, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Cô cũng cảm thấy rõ ràng — Tạ Khung càng nhớ ra nhiều, càng trở nên lạnh lùng, cứng rắn và xa cách. Nếu họ không mất trí ngay từ đầu, có lẽ anh đã không bao giờ đồng ý lập đội cùng cô.

Tạ Khung liếc nhìn Trì Y, rồi ánh mắt vô thức dừng lại ở Lê Tri. Dáng người gầy gò, bước chân vững chãi, khuôn mặt bình thản như thể không gì có thể lay động được cô. Anh thu ánh mắt lại, lạnh lùng quay đi.

“Đừng chọc cậu ấy nữa.” Lê Tri khẽ nói, đưa tay xoa đầu Trì Y, động tác đầy dịu dàng như đang vỗ về một đứa trẻ.

Không khí có phần giãn ra. Liên Thanh Lâm ở phía sau cứ nhìn chằm chằm vào đôi tay nhỏ bé của mình rồi càu nhàu: “Sao em lại teo nhỏ nhanh thế này chứ! Các chị cao lớn hơn em cả khúc rồi!”

Trì Y cười phá lên: “Thì cậu là em út của nhóm còn gì!”

Ký ức dần trở lại, Trì Y càng thêm chắc chắn rằng họ từng là những người bạn rất thân. Cô vui vẻ nói tiếp: “Cậu là em út đáng yêu của bọn tớ!”

“Đừng có nói vớ vẩn!” Liên Thanh Lâm vội phản bác: “Tóc Hồng và Tóc Vàng còn nhỏ hơn em một tháng!”

Trì Y cười cười, nheo mắt trêu chọc: “Nhưng họ có mặt ở đây đâu! Mà cũng tốt, ít nhất chứng minh cậu là đẹp trai tự nhiên, mặt không phải chỉnh sửa!”

Liên Thanh Lâm lập tức bị kéo theo cuộc đối thoại: “Chuẩn! Trước đây còn có người đồn bậy là em đi du học để phẫu thuật thẩm mỹ nữa chứ!” Cậu chỉ tay vào gương mặt mình, kiêu ngạo nói: “Mọi người nhìn cho kỹ đi, tôi đẹp trai từ trong trứng đấy nhé!”

Câu chuyện về nhan sắc khiến ánh mắt cậu vô thức liếc sang Lý Kiến Hề – người đứng im lặng từ nãy đến giờ, vẫn giữ vẻ ngoài đẹp đến mức gần như siêu thực.

Liên Thanh Lâm nhướn mày, nhìn chằm chằm anh mấy lần. Đến lần thứ ba, Lý Kiến Hề cuối cùng cũng hỏi: “Nhìn gì mà chăm chăm vậy?”

Liên Thanh Lâm nghiêm túc đáp: “Anh đẹp trai thế này… có hợp lý không?” Rồi cậu ngẩn người: “Ủa khoan… hình như tôi hỏi câu này rồi?”

Sự tồn tại của Lý Kiến Hề thực sự có phần bất thường, nhưng kỳ lạ là không ai cảm thấy điều đó lạ lùng. Có lẽ trong những ký ức đã mất, họ từng chứng kiến điều này rất nhiều, đến mức giờ đây tiềm thức cũng tự động chấp nhận.

Lý Kiến Hề vẫn giữ vẻ bình thản, trả lời: “Cậu hỏi rồi.”

Liên Thanh Lâm ngẩn ra một giây, rồi reo lên: “Wow! Tôi lợi hại ghê luôn đó!”

Không ai hiểu rốt cuộc cậu thấy mình lợi hại ở điểm nào.

Tạ Khung đang đi phía trước, tiếng cười đùa phía sau khiến bước chân anh chậm lại. Anh không quay đầu, nhưng rõ ràng đã nghe thấy hết.

Mộng Vân Thường

Đoàn người đi thêm khoảng nửa tiếng thì cuối cùng cũng tới chân núi. Trước mặt họ là con đường trải nhựa phẳng lì, ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống một trạm xe buýt đơn sơ.

Trăng treo lửng lơ trên trời, bầu không khí lạnh lẽo đến đáng ngờ. Không có bất kỳ chiếc xe nào chạy ngang qua, chỉ có gió thổi vù vù khiến biển báo xe buýt cũ kỹ rung lên, phát ra tiếng kim loại lạch cạch.

Lê Tri bước tới, giữ lấy cây cột biển báo đang quay nhẹ, trong khi Trì Y kiễng chân nhìn dòng chữ in trên đó.

“Tuyến xe buýt số 0?” Cô đọc lên, giọng đã mất đi sự hào hứng ban nãy.

Chữ màu đỏ hiện rõ dưới ánh trăng, sắc đỏ ấy trong đêm tối dường như càng thêm rợn người.

Trì Y nuốt nước bọt: “Số 0 là… không có đường hả? Là đường cụt sao?”

Kiều Á ở phía sau chỉ tay: “Bên dưới còn có dòng nữa.”

Lê Tri cúi xuống nhìn kỹ, dưới biển hiệu là một sơ đồ tuyến đường, ghi rõ điểm khởi hành – điểm kết thúc cùng các trạm dừng. Nhưng mọi dòng chữ đều bị nhòe nhoẹt, như có thứ gì đó làm lem mực, chỉ còn những vết đen loang lổ như m.á.u khô thấm vào giấy.

Ngay bên dưới sơ đồ, có dòng chữ đỏ in đậm:

Chào mừng quý khách đến với Tuyến Xe Buýt Số 0. Lưu ý khi lên xe như sau:

Vui lòng lên xe trật tự, không chen lấn, xô đẩy.

Hãy đảm bảo rằng bạn có chỗ ngồi trước khi đến trạm cuối.

Không cố gắng bắt chuyện với tài xế.

Đề nghị giữ trật tự, không nói chuyện lớn tiếng.

Kiều Á đọc xong, nhìn sang Lê Tri: “Nghĩa là… phải ngồi đến trạm cuối mới được xuống à?”

Lê Tri gật đầu, mắt vẫn dán vào dòng quy định số hai: “Có lẽ vậy. Nhưng quan trọng là: phải có chỗ ngồi trước khi đến trạm cuối. Nghĩa là sẽ không chỉ có chúng ta trên xe… và số ghế có thể không đủ.”

Kiều Á tái mặt, thì thào như thể sợ quỷ dữ nghe thấy: “Vậy… những người tranh ghế với chúng ta… là người… hay là thứ gì đó khác?”

Gió thổi vù qua, mang theo mùi lạnh ẩm và âm u như rò rỉ từ một khe nứt địa ngục.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn về cuối con đường, nơi màn đêm dường như đặc quánh lại.

Ánh mắt cô chợt trầm xuống: “Xe đến rồi.”

Một chùm đèn vàng xuyên thủng màn sương đặc quánh phía xa, cùng lúc đó là tiếng động cơ nặng nề vang lên trong đêm tối tĩnh lặng. Một chiếc xe buýt cũ kỹ chậm rãi lộ diện, lướt tới như một hồn ma lạc lối. Dòng chữ đỏ chói "Tuyến số 0" hiện lên mờ mờ trên tấm kính chắn gió, như m.á.u loang ra giữa bóng tối.

Chiếc xe trườn đến trạm dừng, bánh xe phát ra âm thanh nghiến ken két khô khốc. Cánh cửa trước và sau đồng loạt bật mở, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề, tựa như ai đó đang cố nhấn mạnh rằng, một khi đã lên xe, thì không còn đường quay đầu.

Cả nhóm đứng dưới trạm xe ngước nhìn lên. Qua lớp kính phủ mờ sương, họ có thể thấy bên trong đã có khá đông hành khách, nhưng khuôn mặt họ mờ nhạt đến mức không thể phân biệt là người hay quỷ. Chỉ biết rằng, tất cả đều đang ngồi bất động, bất an đến rợn người.

Người tài xế ngồi im phía trước, đội mũ lưỡi trai kéo sụp và đeo khẩu trang kín mít. Hắn không hề nhúc nhích, ánh mắt vô hồn hướng thẳng về phía trước, như thể không hề quan tâm đến thế giới xung quanh — hoặc cũng có thể, hắn không còn là người sống.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận