Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 353

"Vậy thì cho thử đi. Không cho thử tức là không chính quy." Lê Tri nói thản nhiên, mắt ánh lên vẻ kiên quyết khó cãi.

Bùi Hồng Vũ đứng bên cạnh, im lặng chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ thở dài trong lòng.

Dưới ánh nhìn đầy tự tin của Lê Tri, sự cứng rắn trong giọng điệu của gã nhân viên bắt đầu lung lay. Hắn do dự vài giây, rồi vì muốn giữ thể diện cho cái gọi là “chính quy”, đành miễn cưỡng gật đầu: "Được, thử một lần thôi."

Lê Tri mỉm cười, nụ cười vừa đủ khiến người ta mất cảnh giác: "Không có đồng đội thật trong đó chứ?"

Gã nhân viên lạnh lùng nhấn nút điều khiển. Một loạt tiếng "cạch" vang lên, dường như hệ thống đã thay thế bằng bóng bình thường: "Không."

Lê Tri nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Hồng Vũ như thể nói: "Tới lượt anh." Bùi Hồng Vũ hiểu ý, bước lên nhặt khẩu s.ú.n.g đồ chơi, bắt đầu điều chỉnh tỉ mỉ.

Súng trò chơi khác xa s.ú.n.g thật—nặng hơn, lực b.ắ.n yếu hơn, lệch hướng hơn. Ngay cả xạ thủ giỏi cũng phải mất vài phát để căn chỉnh điểm rơi. Trong lúc đó, Lê Tri không ngồi yên. Cô tiến đến khu vực ném vòng, cẩn thận quan sát.

Có tám hàng búp bê thạch cao. Mỗi hàng có một con búp bê đỏ, nằm ở vị trí khác nhau. Mỗi hàng búp bê tương ứng với một hàng bóng. Càng xa, độ khó càng cao.

Mộng Vân Thường

Cô cúi xuống, nhặt một cái vòng, thử ném xuống đất vài lần để cảm nhận độ cứng, độ bật và trọng lượng. Sau vài động tác thử, tay cô đã quen dần với cảm giác. Đứng bên ngoài vạch trắng, cô cầm vòng lên, nhắm chuẩn vào con búp bê đỏ ở hàng xa nhất rồi ném.

Chiếc vòng bay đi theo một đường vòng cung đẹp mắt, rơi chính xác vào mục tiêu.

[Trúng rồi!!!]

[Cả hàng xa nhất cũng trúng luôn!!]

[Trời ơi tôi mê cô Lê Tri này mất rồi!! Cô ấy là chân ái cuộc đời tôi!!!]

[Tiếc thật! Đây là vòng thử nên không tính điểm!]

[Xem cách ném của cổ là biết chơi chuyên nghiệp rồi. Không phải tay mơ!]

Đúng vậy, Lê Tri rất rành trò này. Nhờ công lớn của cô em gái Lê Sương—một đứa bé nghiện công viên và ném vòng từ nhỏ. Từ lúc còn bé tí, cô đã phải ném cho trúng để dỗ em. Một lần không trúng, Lê Sương sẽ mếu máo, còn cô thì rối như gà mắc tóc.

Vì những lần nước mắt ấy, cô luyện đến mức ném trăm phát trăm trúng.

Hiện giờ trong phòng của Lê Sương còn chất đầy đống đồ chơi ném trúng được, có cả một con ngỗng sống mà hai chị em từng trúng giải ở hội chợ quê—ngày hôm đó nhà họ ăn ngỗng hầm ngon nhất đời.

Loại vòng nhựa này vốn rất khó ném. Nó cứng, dễ nảy. Muốn trúng thì ngoài chính xác còn phải biết điều chỉnh lực vừa đủ. Quá mạnh, nó bật ra; quá nhẹ, nó không tới nơi.

Lê Tri ném trúng. Cô quay lại, nhàn nhạt nói: "Tôi trúng rồi."

Nhân viên liếc cô bằng ánh mắt đanh đá, lạnh lùng nhả chữ: "Vòng thử, không tính."

Lê Tri thở dài, "Biết vậy hồi nãy ném lệch chút."

Phía bên kia, Bùi Hồng Vũ cũng điều chỉnh xong, b.ắ.n trúng một quả bóng. Thử kết thúc. Trò chơi chính thức bắt đầu.

Một lần nữa, tiếng "cạch" vang lên. Những quả bóng chứa đầu đồng đội quay lại trên giá.

Chiếc đồng hồ đếm ngược bắt đầu nhấp nháy ánh sáng đỏ. Lê Tri nhìn lên—thời gian vẫn chưa trừ phần ném vòng, tạm thời an toàn.

Cô siết vòng nhựa, hít sâu vài lần. Bùi Hồng Vũ đứng sát cạnh, nhìn cô mà không dám thở mạnh. Cô nhắm mắt, đứng im lặng như pho tượng.

Năm giây sau, Lê Tri mở mắt, ánh nhìn sắc như dao. Chiếc vòng trong tay bay ra, nhắm vào búp bê đỏ hàng thứ ba.

Một tiếng "leng keng" vang lên—trúng.

Nhân viên bước tới, bế con búp bê đỏ lên, cầm chiếc búa nhỏ treo trên tường đập mạnh vào nó. Bên trong là một tờ giấy, hắn lấy ra, đưa cho Lê Tri.

Ngay khi cô vừa nhận lấy, đồng hồ trên tường đột nhiên phát sáng đỏ rực, con số đếm ngược bắt đầu từ 60.

Vẻ mặt Lê Tri thoáng biến đổi. Bùi Hồng Vũ lập tức nhận ra. "Có gì không ổn?" Nhưng khi anh ta thấy nội dung tờ giấy, vẻ mặt cũng cứng đờ:

"Trong tám quả bóng, chỉ có một quả nói thật.

Quả 1: Số thứ tự của quả bóng nói thật và bóng có đồng đội đều là số lẻ.

Quả 2: Đồng đội ở quả bóng số 1.

Quả 3: Đồng đội ở trong quả bóng nói thật.

Quả 4: Đồng đội ở bóng số 5 hoặc số 7.

Quả 5: Đồng đội ở bóng có số lẻ.

Quả 6: Đồng đội không ở các bóng từ 1 đến 4.

Quả 7: Đồng đội ở bóng số 4 hoặc số 8.

Quả 8: Đồng đội ở bóng số 3, 4, 5."

[Bỏ đi! Câu đố kiểu gì thế này!]

[Làm sao trong 60 giây mà giải được?!]

[Tôi mà là người chơi chắc b.ắ.n bừa luôn cho rồi…]

Bùi Hồng Vũ thì đứng ngây như tượng. Lê Tri vẫn im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy như đang soi từng ký tự.

30——

20——

Đếm ngược lao dốc.

Bùi Hồng Vũ bắt đầu sốt ruột, lặng lẽ cầm khẩu s.ú.n.g lên, nhắm vào bóng hàng thứ ba.

Bảy——

Sáu——

"Đồng đội ở quả bóng số 2! Tránh số 2 ra!"

Tiếng Lê Tri vang lên như sét đánh ngang tai. Bùi Hồng Vũ giật nảy người.

Cô ấy... giải được rồi? Lỡ sai thì sao?

Bốn——

Ba——

"Bắn đi!" Giọng Lê Tri sắc như d.a.o cắt. "Bùi Hồng Vũ! Tin tôi đi!"

Một——

Pằng!

Anh ta b.ắ.n trúng quả bóng số 8.

Đồng hồ ngừng lại.

Nhân viên tiến tới, nở nụ cười tà dị: "Giờ thì cùng xem... các bạn có g.i.ế.c nhầm đồng đội không nhé?"

Tất cả nín thở.

Một lúc sau, từ phía sau giá bóng, Du Kinh Mộng run rẩy bước ra: "Tôi... tôi là quả bóng số 2..."

Bùi Hồng Vũ buông súng, mồ hôi nhỏ giọt: "May quá..."

Anh ta quay lại, nhìn Lê Tri như thể nhìn một người không thuộc về thế giới này: "Cô… giải được thật à?"

Lê Tri đang dỗ Du Kinh Mộng thì quay lại, đưa tờ giấy lên: "Nghe cho kỹ, chỉ có một câu đúng. Nếu giả định quả 2 đúng thì sẽ kéo theo quả 1 đúng. Sai.

Quả 3 đúng thì phải kéo theo quả 5 và 8 đúng. Sai.

Quả 4 đúng thì quả 1 đúng. Cũng sai.

Quả 5 đúng thì kéo theo 2, 4 hoặc 8 đúng. Sai.

Chỉ còn lại quả 6. Nó nói rằng đồng đội không nằm trong bóng 1 đến 4—nếu vậy thì các câu khác đều sai, chỉ nó đúng. Thỏa mãn điều kiện."

Cô ngước nhìn anh: "Muốn tôi giải tiếp không?"

"Không cần…" Bùi Hồng Vũ mím môi, mặt không cảm xúc: "Dù sao thì tôi cũng không hiểu."

...

Mộng: Tui nghe cũng không hiểu T.T

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận