Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 554

Vừa dứt lời, nữ quỷ váy đỏ chợt khựng lại, sắc mặt biến đổi.

Cô ta cúi đầu, chỉ thấy một dải ruy băng mảnh như tơ, không biết từ lúc nào đã quấn chặt lấy cổ chân mình. Nó giống như một con rắn đang từ từ siết chặt, từng vòng, từng vòng, dính chặt như một lớp xiềng xích mỏng tang nhưng c.h.ế.t người.

Mộng Vân Thường

Đầu còn lại của sợi ruy băng nằm gọn trong tay một bé gái đang ngồi xổm nơi góc phòng, ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt non nớt của cô bé. Khi thấy nữ quỷ quay lại, cô bé mỉm cười—nụ cười ngây thơ đến ghê rợn, đôi mắt trong veo nhưng vô cảm.

“Bắt được cô rồi.”

Nữ quỷ khựng lại, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. Nhưng chưa kịp phản ứng thì một lực kéo mạnh mẽ từ dưới chân giật thẳng cô ta xuống nền, đầu đập mạnh phát ra tiếng "bịch" khô khốc.

Từ trên tường, một bóng người nhỏ nhắn trượt xuống như nhện sa lưới. Đó là Tạ Khung. Hai tay anh dính đầy chu sa, lao thẳng về phía nữ quỷ, không chút do dự, ấn mạnh lòng bàn tay xuống khuôn mặt đang giãy giụa kia.

"Ahhh——!"

Tiếng thét chói tai xé rách màn đêm, mùi cháy khét lẹt bốc lên trong không khí, khiến người ta buồn nôn. Nữ quỷ cố vùng vẫy nhưng ruy băng đã quấn chặt hai tay cô ta từ lúc nào, khóa chặt lại như những sợi xích trừ tà.

Tạ Khung lao tới, tay anh đã bôi sẵn chu sa, không nói không rằng—gương mặt anh lạnh lẽo, quyết tuyệt. Anh thọc ngón tay vào đôi mắt của nữ quỷ, động tác dứt khoát đến mức không kịp cho ai kêu lên, rồi bóp mạnh.

Một âm thanh nhầy nhụa vang lên, đôi mắt trong tay anh vỡ vụn như bột thủy tinh đẫm máu.

Trì Y tận mắt chứng kiến, cả người lạnh toát, vô thức lùi một bước: “Tạ Khung, cậu có thể... bỏ cái thói quen ghê tởm này không?”

Tạ Khung không phản ứng ngay. Một giây sau, anh lau sạch tay vào tà váy đỏ của nữ quỷ, rồi đứng dậy, bình thản như chẳng có gì xảy ra: “Xin lỗi. Quen tay rồi.”

Nữ quỷ nằm bất động trên sàn, bị trói như một con cá chết, vẻ hung tợn ban đầu đã tan biến, chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng.

Lê Tri phủi tay, giọng bình thản như thể vừa hoàn thành một công việc nhà: “Xong một con. Tới con tiếp theo.”

Ba bóng người nhỏ bé tiếp tục lướt qua các hành lang, như những linh hồn nhanh nhẹn nhưng c.h.ế.t chóc.

Dù thân thể bị thu nhỏ khiến các đạo cụ kém hiệu quả, nhưng khả năng chiến đấu của Lê Tri và Tạ Khung vẫn vượt xa người thường. Dù chỉ là một sợi ruy băng hay chút chu sa cũng có thể trở thành vũ khí g.i.ế.c quỷ trong tay họ.

Trì Y chạy phía sau, cầm bản đồ liên tục cập nhật chuyển động của các con quỷ.

“Có một con đang lên cầu thang an toàn phía trước! Trên hành lang tầng hai cũng có một con khác đang tiến về phía chúng ta. Nó đang xuống!”

Tạ Khung nghiêng đầu nhìn Lê Tri, đôi mắt vô cảm ánh lên chút hiếu thắng: “Mỗi người một con, xem ai xử lý nhanh hơn.”

Lê Tri cười: “Được. Cậu chọn trước đi.”

Không nói thêm lời nào, Tạ Khung lập tức quay người, lao thẳng vào hành lang tối om như một bóng ma.

Trong trò chơi trốn tìm quỷ dị này, người trốn luôn là kẻ yếu thế. Nhưng nếu chủ động săn ngược lại—thế cục sẽ lập tức xoay chuyển.

Khung chat khán giả ngay lập tức bùng nổ vì màn phối hợp đỉnh cao:

[Đây là đỉnh cao hợp tác giữa hai đại lão!]

[A a a, bảnh thích kiểu săn quỷ này quá! Cứ g.i.ế.c mạnh tay vào!]

[Đúng là sức mạnh của người chơi top bảng!]

[Tui không chịu được, Lê Tri và Tạ Khung nhất định phải làm đồng đội, đừng là kẻ thù nữa!]

[Nhìn dễ thương vậy mà lại đáng sợ c.h.ế.t người!]

[Hóa ra đây là phiên bản nâng cấp của trốn tìm: “Ai là kẻ bị săn đuổi?”]

[Cho tui thêm trăm con quỷ nữa đi hệ thống! Không đủ cho hai người này luyện tay!]

...

Số lượng quỷ giảm dần, bầu không khí trong tòa nhà bắt đầu thay đổi. Có điều gì đó—vô hình và tăm tối—đang trở nên kích động. Đám quỷ còn lại bắt đầu tụ tập lại, hành động như thể bị dẫn dắt bởi cơn phẫn nộ của đồng loại đã ngã xuống.

Chúng bắt đầu bao vây ba người, nhưng với bản đồ trong tay, ba kẻ nhỏ bé ấy lại như những con lươn trơn trượt, luồn lách qua từng khe cửa, từng góc tường, thoắt ẩn thoắt hiện.

Quỷ càng đuổi càng tức, còn khán giả thì cười ngất khi thấy có con quỷ vì tức quá mà tự đập đầu vào tường.

[Chiến thuật này quen lắm, hình như từng thấy ở đâu rồi…]

[Dân trại Hồ Điệp gửi lời chia buồn chân thành tới các con quỷ hôm nay!]

[Lê Tri kéo hết thù hận về phía mình, để người khác dễ thở hơn—đây cũng là một cách cứu đồng đội.]

[Hệ thống, tăng độ khó đi chứ! Quỷ bị biến thành trò cười mất rồi!]

...

Trong khi đó, Tiền Phú Cường chui ra khỏi ống cống đúng lúc chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: từ cửa sổ tầng ba, một con quỷ bị trói như đòn bánh tét bị ném xuống đất. Nó nảy lên hai cái trước khi nằm bẹp.

Lý Trầm Minhnhìn cảnh đó, rồi nhìn Tiền Phú Cường, hai người lặng đi một lúc.

Lý Trầm Minhgãi đầu: “Hay là… mình ngồi ngắm trăng một chút?”

Tiền Phú Cường gật đầu: “… Cũng được.”

Trên đỉnh tháp chuông, đồng hồ quả lắc đã ngừng đong đưa. Những người chơi sống sót chọn vị trí an toàn, lặng lẽ quan sát tòa cô nhi viện bị hai đại lão kéo quỷ chạy quanh như xiếc.

Quỷ thì mệt mỏi rã rời, còn hai người kia thì như có động cơ dưới chân, không dừng lại phút nào.

Tiền Phú Cường khó tin: “Họ không biết mệt à?”

Trì Y - vì không theo kịp được nhịp độ của 2 người kia nên đã tìm chỗ nghỉ -  lắc đầu thở dài: “Anh không thấy cô ấy vừa chạy vừa uống nước dinh dưỡng sao?”

“… Đỉnh thật.”

Cuối cùng, khi toàn bộ đám quỷ trong tháp chuông sắp kiệt sức hoàn toàn, một âm thanh vang lên—tiếng gà gáy. Làn sương đen dày đặc bao phủ cô nhi viện bỗng chốc tan biến. Trời dần sáng rõ, ánh sáng lùa vào, xua tan tất cả bóng tối.

Quỷ tan biến. Những bóng đen mảnh khảnh biến thành các “giáo viên” và “nhân viên” mặc đồ lịch sự, bắt đầu một ngày mới.

...

Lê Tri và Tạ Khung tranh thủ chỉnh lại trang phục. Chẳng bao lâu sau, cửa ký túc xá bật mở.

Người phụ nữ mập mạp bước vào. Dưới ánh sáng ban ngày, bà ta trông gần như bình thường, nhưng ánh mắt khi lướt qua Lê Tri vẫn lộ ra vẻ độc địa và căm hận bị đè nén.

“Hôm nay là ngày nhận nuôi,” bà ta nhẹ giọng nói. “Bạn nào được chọn sẽ rời khỏi đây. Bạn nào không được chọn… sẽ phải chờ đợt tiếp theo.”

Không ai dám thở mạnh. Ai cũng hiểu—không được chọn nghĩa là… sẽ không thể sống sót đến đợt sau.

“Đừng lo.” Lê Tri cúi đầu, khẽ trấn an: “Chúng ta đã đạt chuẩn nhận nuôi. Chỉ cần cư xử bình thường, sẽ không sao. Bà ta chỉ đang muốn làm chúng ta hoảng loạn.”

Người phụ nữ mập quay lại, liếc cô một cái, ánh nhìn như muốn xé xác.

...

Cả nhóm theo bà ta vào lại tháp chuông. Nơi từng là phòng tiệc m.á.u thịt giờ đã mở cửa sổ, ánh sáng tràn vào như muốn phủi sạch đêm dài kinh hoàng. Bàn ghế bày như một buổi tiệc trà tao nhã.

Người đàn ông trung niên từng ăn tim người ngồi ngay ngắn phía trước, vest thẳng thớm, cà vạt chỉn chu. Hắn cười như một quý ông, nhưng ánh mắt tham lam khi nhìn lũ trẻ đã tố cáo bản chất thật.

“Đây là các em nhỏ của chúng tôi.”

Lê Tri nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước tới—Lý Kiến Hề.

Anh cúi xuống, cười đến nhịn không nổi khi vuốt tóc cô: “Em có muốn về nhà với anh không?”

Lê Tri cười: “Muốn thì muốn… nhưng chẳng phải anh đang chiếm tiện nghi em sao?”

[Ha ha ha từ người yêu biến thành cha con?]

[Lý Kiến Hề hệ đá đì số một là đây!]

[Đừng do dự nữa, về nhà với ảnh đi!]

Lý Kiến Hề bật cười, bế cô lên như bế con nít. Nhìn khuôn mặt búng ra sữa trước mặt, anh không nhịn được—véo một cái.

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” – Lê Tri nghiến răng.

Anh vẫn cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Biết rồi.”

Lê Tri tựa vào vai anh, khẽ thở dài—bất lực, nhưng cam chịu.

Thôi thì, để anh chiếm một chút cũng không sao.

...

Đúng như lời Lê Tri, những người chơi ngoan ngoãn, sạch sẽ đều được nhận nuôi thành công. Khi họ rời khỏi tháp chuông, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng:

——“Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản ‘Đại Đào Sát’. Chuẩn bị bước vào giai đoạn tính điểm nhân khí. Cảm ơn vì đã theo dõi. Hẹn gặp lại ở kỳ tiếp theo.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận