Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 319

Ba người cùng bước ra khỏi phòng. Gã sai vặt dẫn đường phía trước, Du Kinh Mộng và Âu Văn Đống theo sau. Lúc đi đến khúc quanh, Âu Văn Đống không nhịn được khẽ hỏi: "Tri đại lão đâu rồi? Mau bảo cô ấy cứu tôi! Tôi không muốn lấy xác c.h.ế.t đâu!"

Du Kinh Mộng thấp giọng đáp: "Ai cứu được anh chứ? Chẳng lẽ bảo cô ấy ra bái đường thay anh chắc?" Rồi cô ta còn tỏ vẻ động viên: "Yên tâm đi, chúng ta cứ đi trước, biết đâu sẽ gặp cô ấy trên đường. Lúc đó nghĩ cách cũng chưa muộn."

Âu Văn Đống chẳng còn cách nào khác ngoài việc bám theo đoàn rước dâu.

Một con ngựa trắng cao lớn đã chờ sẵn ở cửa. Trên đầu nó được cài một đóa hoa đỏ rực như máu, khắp thân treo đầy ruy băng hỷ sắc. Âu Văn Đống mặt mày tái nhợt leo lên ngựa, không dám nhìn thẳng vào đoàn người đi cùng.

Anh ta không biết cưỡi ngựa, nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, yên ngựa cứng cáp, có người dắt ngựa đi trước. Anh chỉ cần ngồi yên mà không ngã là được.

Tiếng trống cưới vang lên từng hồi, đoàn rước dâu rầm rộ tiến về phía nhà họ Phan.

[Trời đất, Âu Văn Đống bị ép cưới người c.h.ế.t thật rồi à?]

[Cười c.h.ế.t mất, tưởng ai cứu được ảnh, không ngờ người duy nhất có thể cứu lại chính là mẹ vợ tương lai ha ha ha!]

[Nhiệm vụ gì thế này trời ơi, làm sao để hoàn thành đây? Đừng nói là phải động phòng thật nha…]

[Tôi cá vai của Âu Văn Đống là khủng khiếp nhất trong nhóm luôn á, nếu cưới thật thì chúc may mắn ở lại phó bản mãi mãi đi!]

Mộng Vân Thường

[Qua bên Lê Tri mà xem, bên đó cũng kinh dị y chang, mùi xác c.h.ế.t tràn màn hình luôn rồi kìa!!!]

...

Mùi phấn thơm nồng sực vào mũi, nhưng không thể nào át được mùi xác thối đang rữa nát. Hai mùi ấy quện lấy nhau, như muốn dìm c.h.ế.t bất cứ ai còn hơi thở trong căn phòng đỏ rực này.

Lão ma ma ngẩng đầu lên từ phía trước cô dâu, gương mặt đầy nếp nhăn hiện rõ vẻ hài lòng: "Thời gian kéo dài quá lâu, khuôn mặt tiểu thư đã bắt đầu hư hại... Cũng may, hôm nay là ngày kết thúc rồi."

Bà ta quay sang Lê Tri, đặt vào tay cô một chiếc lược gỗ đàn hương bóng loáng: "Phu nhân, đến lúc người chải đầu cho tiểu thư rồi."

Lê Tri nhìn "con gái" đang được dựng ngồi trên ghế. Từ gương đồng trước mặt, khuôn mặt ấy hiện rõ vẻ vặn vẹo, không hề có lấy một chút bình yên của người đã khuất. Có lẽ trước khi chết, cô ta đã giãy giụa trong đau đớn khôn cùng, nét mặt vĩnh viễn đông cứng trong giây phút kinh hoàng nhất.

Từng mảng phấn trắng dày không che nổi những vết rữa loang lổ, khiến cho khuôn mặt ấy càng thêm quỷ dị.

Cô dâu tựa vào lòng Trì Y, nhưng chỉ khi tiến lại gần, Lê Tri mới phát hiện cơ thể của tân nương được cố định bằng khung thép từ gối xuống chân. Không có khung ấy, làm sao một xác c.h.ế.t có thể ngồi thẳng được?

Cô đưa tay sờ thử. Quả nhiên, bên dưới lớp áo cưới rộng thùng thình là hệ thống khung thép lạnh lẽo. Cái xác này đã được "chế tác" rất tỉ mỉ để có thể ra mắt trong ngày vui.

"Phu nhân, bắt đầu thôi." Lão ma ma cất giọng khàn đặc như lưỡi d.a.o sắt mài vào tường đá.

Lê Tri cầm lược, nhẹ nhàng chải mái tóc dài phủ xuống lưng cô dâu.

Phòng cưới im lặng đến mức rợn người. Giữa không gian đỏ như máu, giọng lão ma ma vang lên khe khẽ, từng câu từng chữ như lời chú gọi hồn:

"Một chải từ đầu đến cuối."

Chiếc lược gỗ đi qua tóc, từng mảng lớn bong ra theo từng đường chải. Tóc không chỉ rụng, mà cả mảng da đầu cũng bị kéo rời khỏi sọ, lộ ra thứ dịch vàng nhầy nhụa hôi thối.

"Hai chải đến đầu bạc răng long."

Lần thứ hai, tóc còn rụng nhiều hơn. Một mảnh da đầu phía sau đứt ra, lủng lẳng vắt trên vai áo đỏ thẫm. Dịch thối nhỏ xuống, loang lổ cả vạt áo cưới. Trì Y đang ôm cô dâu, toàn thân run rẩy, cố mím chặt môi để không bật lên tiếng hét.

"Ba chải con cháu đầy nhà."

Nếu chải tiếp, có lẽ toàn bộ tóc của tân nương sẽ rơi xuống đất. Đối với Trì Y – người từng nói sợ nhất là xác c.h.ế.t – đó sẽ là một đòn chí mạng.

Lê Tri dừng tay, ánh mắt dịu lại, quay sang nói với lão ma ma: "Ma ma, như vậy là được rồi. Bé cưng của ta thích đẹp, nếu tóc rụng thêm nữa thì đáng tiếc lắm."

Cô nhớ lại cách bài trí của dinh thự – kiểu nhà miền Nam đặc trưng – và lựa lời sao cho đúng với phong tục nơi này. Gọi con gái là "bé cưng" – nghe vừa thân thiết, vừa hợp lẽ.

Lão ma ma quả nhiên không nói gì thêm. Bà ta quay người lấy một chiếc khay nhỏ, trong đó có chiếc mũ phượng nặng trĩu đính đầy ngọc thạch và một tấm khăn voan đỏ như máu.

"Mời phu nhân đội mũ cho tiểu thư." – Giọng bà ta vang lên như tiếng trống tang.

"Hồ Điệp, đỡ thẳng đầu tiểu thư lên." – Bà ta quay sang Trì Y.

Trì Y run rẩy siết chặt cái đầu đã chết, nắm lấy phần cổ đang mềm oặt như đống bùn.

Lê Tri cúi người, nhẹ nhàng đặt chiếc mũ phượng lên đầu tân nương, nhưng không biết vì lý do gì – có thể do đầu đã teo nhỏ lại sau khi chết, hoặc do mũ quá to – chiếc mũ nặng nề trượt thẳng xuống, che kín mặt.

Cái đầu không còn sự sống nghiêng hẳn sang một bên. "Rắc!" – một tiếng gãy giòn vang lên.

Cổ bị bẻ gãy.

Chiếc đầu lệch sang một bên, miệng hé ra, một bên mắt chậm rãi mở ra, nhìn trừng trừng qua tấm gương đồng, như đang oán hận nhìn những kẻ còn sống.

Trì Y siết chặt răng, cắn đến mức m.á.u trào trong miệng, chỉ để ngăn tiếng thét đang nghẹn lại nơi cổ họng.

Lê Tri nhanh chóng nhặt chiếc mũ lên, nét mặt không đổi: "Mũ phượng quá rộng, ma ma đi lót thêm một lớp bông vào. Nhanh lên, kẻo lỡ giờ lành."

Lão ma ma không nói gì, nhận mũ rồi rời đi.

Khi bà ta khuất bóng, Lê Tri bước lên, nắm tay Trì Y đang run lẩy bẩy, cùng cô đỡ lại cái đầu lệch sang một bên kia. Tay cô khẽ vuốt lên mặt tân nương, chậm rãi khép lại đôi mắt tràn giòi bọ.

"Đừng sợ." – Cô nhẹ nhàng nói, giọng như ru con ngủ. Tay cô đặt lên vai xác c.h.ế.t kia, dịu dàng như một người mẹ đang an ủi đứa con bé bỏng: "Nương sẽ luôn ở bên con."

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận