Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 337

Dưới ánh sáng dịu nhẹ từ mái vòm mô phỏng bầu trời, mùi cỏ cây trong mê cung thoang thoảng trong không khí, mang đến cảm giác nhẹ nhàng hiếm có. Lê Tri bước chậm rãi trong mê cung, tâm trạng tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Hai bức tường cây mọc cao ngất hai bên, phủ xanh rậm rạp, khiến người đứng trong lòng đường nhỏ hẹp như bị cả thế giới nuốt chửng. Càng đi sâu vào, cảm giác bị vây kín càng rõ ràng, giống như đang lạc giữa một thế giới khác.

Cô thả chùm bóng hoa ra, để nó bay lên không trung, nhẹ nhàng lơ lửng phía trên mê cung, đánh dấu vị trí của mình.

Con đường dẫn đến phía trước không dài, chưa đến mười mét, cuối đường là một chiếc rương vàng óng ánh, lấp lánh ánh sáng ma mị. Nhưng giữa đường lại đột ngột tách ra hai ngã rẽ, bên trái và bên phải, tạo thành một ngã tư bất ngờ.

Lê Tri nhìn thoáng qua hai lối rẽ—cả hai con đường đều giống hệt nhau, y như thể có ai cố tình sao chép từng bụi cây, từng viên đá đặt ven đường. Không thể phân biệt bằng mắt thường được.

Cô không chần chừ lâu, quyết định bước thẳng đến chiếc rương ở cuối con đường chính.

Chiếc rương nhìn như được bê nguyên từ trò chơi điện tử ra ngoài đời thật. Vỏ ngoài bằng kim loại mạ vàng, phần viền khảm hồng ngọc óng ánh, bề mặt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, kiêu ngạo và hấp dẫn như đang dụ dỗ người chơi: "Mau tới mở ta ra đi, phần thưởng đang đợi!"

Lê Tri ngồi xuống, gõ nhẹ vào thành rương. Âm thanh vang lên nặng nề, trầm đục, cho thấy rương được chế tạo rất chắc chắn. Khóa rương bị niêm phong bằng một phù chú đỏ với chữ "Phong" nổi bật ngay chính giữa.

Khán giả trong livestream gần như không thể kiềm chế:

[Đù má! Có cả rương kho báu thật kìa!]

[Chính hiệu luôn rồi, y như trong mấy game kiểu: ‘Tới đập tau đi, tau sẽ rớt đồ!’]

[Kiếp trước hệ thống chắc chắn là một lập trình viên game!!! Trò chơi gì mà vui vậy trời?!]

[Mị phát cuồng với cái mê cung này mất! Sao đẹp thế chứ!!! Ai đó mở cửa cho mị vào chơi với!!!]

[Mong chờ ghê! Mau mở rương đi Lê Tri ơi!]

Cô trầm ngâm vài giây, nhớ lại đạo cụ tai nghe mà mình giành được sau thử thách trước. Mô tả ghi rằng nó có thể giúp nghe được âm thanh bí ẩn ban đêm—biết đâu lại phát hiện được gì bất thường trong rương.

Mộng Vân Thường

Tuy nhiên, dòng ghi chú dưới cùng khiến cô ngập ngừng: "Sử dụng sẽ phải trả giá, chi tiết không rõ." Xung quanh hiện tại không có đồng đội, chùm bóng là thứ duy nhất giúp nhóm định vị vị trí cô. Nếu cô mất đi khả năng hành động vì cái "giá" mơ hồ đó thì hậu quả sẽ rất phiền phức.

Cân nhắc xong, Lê Tri quyết định từ bỏ tai nghe. Cô đặt cược vào vận may của mình. Nếu trong rương có quái vật thật, thì cùng lắm… đánh một trận là xong!

Nghĩ vậy, cô lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn, rồi bất ngờ bật nắp rương lên.

Chữ "Phong" bị xé toạc, và ngay khoảnh khắc nắp mở ra—phụt!

Một cái đầu lâu màu đen bật thẳng ra khỏi rương, đôi mắt sáng rực ánh đỏ, miệng phát ra tiếng gào rít rợn người, còn phun thêm làn khói trắng dày đặc như trong mấy trò hù dọa ở lễ hội Halloween.

Toàn thân Lê Tri đông cứng: "……"

Một lúc sau, cô nheo mắt, nghiến răng: "Bị chơi khăm rồi!"

Không có quái vật, không có manh mối, chỉ là một món đồ chơi giật lò xo nhảm nhí! Trò hề này rõ ràng là cố tình trêu người.

Khán giả bên kia màn hình livestream cũng đồng loạt bùng nổ:

[Đại lão bị troll rồi kìa ha ha ha ha c.h.ế.t tui mất!]

[Cười ra nước mắt! Quả Vải cũng có ngày bị ăn cú lừa vậy luôn á!!!]

[Trời đất, cô ấy chuẩn bị tinh thần đánh boss quái vật, cuối cùng bị cái đầu lâu đồ chơi nhảy xổ vô mặt!]

[Cô bé tí hon… hề hề… l.i.ế.m liếm…]

[Biến thái phía trên im ngay! Lưỡi thím l.i.ế.m trúng mắt tôi rồi kìa!!!]

[Ơi trời ơi tôi nghi hệ thống cố tình nhắm cô ấy rồi đấy! Bị lừa trắng trợn thế này cơ mà!!!]

[Khung cảnh khổng lồ với cô gái bé tí nhìn đáng sợ c.h.ế.t đi được! Tôi nổi da gà rồi!]

Lê Tri đợi đến khi cái đầu lâu nguội hẳn, không còn khói phun ra nữa mới bước lại gần rương kiểm tra kỹ bên trong.

Không có gì cả.

Chỉ duy nhất cái đầu lâu gắn lò xo.

Cô thở dài một tiếng, quay người định rời đi. Nhưng đúng lúc đó, ánh sáng trong hốc mắt của đầu lâu lại bùng sáng đỏ rực, hóa thành tia laser quét thẳng về phía cô.

"Biến nhỏ! Biến nhỏ! Biến nhỏ!"

Âm thanh gào rú vang vọng trong đầu cô. Lê Tri muốn tránh né nhưng không kịp. Một luồng sức mạnh lạ lùng cuốn lấy cô.

Toàn bộ thế giới trước mắt đột ngột biến đổi.

Cây cối trở nên khổng lồ, rương kho báu bành trướng như một ngọn núi, và ngay khoảnh khắc tiếp theo—Lê Tri rơi phịch xuống đất, thân thể thu nhỏ lại chỉ còn bằng… một ngón tay cái.

Lê Tri: "???!!!"

Khán giả: "???!!!"

Góc nhìn trên màn hình thay đổi theo cô, mọi thứ trở nên khổng lồ dị dạng. Những bụi cây từng chỉ ngang vai giờ sừng sững như núi. Chiếc lá rụng bên dưới không còn là chiếc lá—mà là một cái giường khổng lồ.

Cô đứng trên đó, hoàn toàn bé nhỏ và mong manh, như một sinh vật lạc loài trong thế giới của người khổng lồ.

Chùm bóng hoa may mắn vẫn còn, và quan trọng hơn là nó cũng thu nhỏ theo cô. Ít nhất cô vẫn có cách để định vị bản thân.

Lê Tri đứng lặng trên chiếc lá khổng lồ, ngẩng đầu nhìn con đường dài hun hút như lối lên thiên đàng. Gió thổi từ phía xa cuốn tung những cánh lá, âm thanh va chạm vọng lại như tiếng sấm nhỏ vang vọng trong hẻm núi.

Cô cười khổ trong lòng.

"Lần này, đúng là… chủ quan thật rồi."

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận