Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 352

Lúc ấy, Bùi Hồng Vũ chỉ cười khẩy. Trong mắt anh ta, tất cả những chiêu trò tạo CP, mượn NPC để thu hút sự chú ý đều là mánh khóe rẻ tiền, dùng để đánh bóng tên tuổi một cách vô liêm sỉ. Anh ta chẳng bận tâm.

Khi phó bản mở ra, người người chen chân vào — những streamer, kẻ nổi tiếng, kẻ sống sót nhờ vận may, và cả đám không có gì ngoài đạo cụ tích góp từ các vòng trước. Trong đám đông hỗn tạp ấy, người thật sự mạnh thì ít, kẻ sống nhờ thủ đoạn lại nhiều.

Lúc ấy, trong mắt Bùi Hồng Vũ, Lê Tri cũng chỉ là một kẻ như vậy.

Mặc Đường Nam San khuyên nhủ, khen ngợi, anh ta vẫn không buồn để tâm. Cho đến khi thử thách nhảy lầu diễn ra. Khi anh ta buộc phải hợp tác với cô.

Anh ta luôn tự tin vào bản lĩnh tinh thần của mình. Tưởng rằng không ảo cảnh nào có thể làm lung lay tâm trí anh ta. Nhưng chính trong mê cung ảo ảnh đó, anh ta gần như gục ngã — còn Lê Tri thì không. Cô bước ra khỏi ảo cảnh như thể nó chỉ là một giấc mơ mờ nhạt không đủ để khiến cô lay động.

Có thể lúc đó anh ta bị phân tâm vì lo cho Đường Nam San, nhưng Bùi Hồng Vũ không phải kiểu người đổ lỗi cho hoàn cảnh. Anh ta chấp nhận sự thật — rằng mình thua cô ở mặt tinh thần. Dù vậy, anh ta vẫn giữ một niềm tin cố chấp: về mặt tổng hợp, anh ta vẫn mạnh hơn.

Nhưng rồi ở thử thách nhà ma, niềm tin ấy bị xé vụn.

Hà Nguyên — một đồng đội theo anh ta từ những ngày đầu livestream — đã chết. Anh ta bất lực. Không cứu được cậu ấy. Còn Lê Tri thì khác — cô đưa cả đội mình ra khỏi đó, không ai thiếu mất một sợi tóc.

Lúc đó, anh ta mới nhớ ra một điều từng bị bỏ quên giữa vô số lời đồn đại về cô: Lê Tri là người coi trọng mạng sống. Không chỉ của chính mình, mà của tất cả những người đồng hành cùng cô.

Cô ấy sẵn sàng hy sinh mọi chiêu trò gay cấn, mọi “màn biểu diễn hoàn hảo” chỉ để đổi lấy sự sống cho đồng đội. Và cô làm được. Không cần lời hứa, không cần thề thốt — chỉ có hành động.

Khoảnh khắc ấy, Bùi Hồng Vũ bỗng nghĩ, nếu Hà Nguyên đi cùng Lê Tri thay vì theo anh ta… liệu cậu ấy có còn sống không?

Sau khi rời khỏi đu quay, anh ta nghe thấy vài câu trò chuyện của đồng đội, mơ hồ nhận ra họ đang bàn tán về “kẻ trong đội không giống người thường”. Anh ta lập tức hiểu — Lê Tri đã nhận ra sự tồn tại của nội gián. Cô dẫn dắt câu chuyện, từng bước lôi mọi người vào suy luận cô vạch ra.

Chính giây phút đó, anh ta mới thật sự nhìn nhận cô là đối thủ ngang tầm. Không, không chỉ ngang tầm — cô đứng cao hơn anh ta.

Bây giờ, khi đối diện với cô gái ấy — Lê Tri, người đang yên lặng đứng trước mặt anh ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ngày đầu bước vào phó bản — anh ta chợt nhận ra: những chiếc vòng nhựa treo lủng lẳng trên cổ tay cô không phải đồ chơi, mà là sinh mạng của tám con người.

Tám mạng người đặt niềm tin vào một người phụ nữ.

Bùi Hồng Vũ khẽ tự hỏi, nếu đổi lại là anh ta, liệu anh ta có làm được điều đó không? Anh ta không biết. Nhưng anh ta biết rõ một điều: Lê Tri mạnh hơn anh ta.

Không phải kiểu mạnh mẽ phô trương như những kẻ luôn tìm cách thể hiện sức mạnh, mà là thứ sức mạnh âm thầm, kiên định, như một ngọn đèn không tắt giữa bão tố.

A San đã từng nói, bảng xếp hạng không thể nói lên tất cả. Giờ thì anh ta tin rồi.

Lê Tri mạnh hơn bất kỳ ai anh ta từng biết.

Một tia phấn khích bất chợt lóe lên trong mắt Bùi Hồng Vũ. Nếu vượt qua phó bản này, nhân khí của cô sẽ tăng vọt. Liệu cô có lọt vào top 20 không? Khi ấy, những kẻ luôn khinh thường cô sẽ có vẻ mặt thế nào? Hẳn sẽ rất thú vị.

Lúc này, nhân viên điều phối quay lại, cười toe toét như thể đang chuẩn bị dẫn họ đi xem xiếc máu:

"Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta bắt đầu thôi! Ném trúng con búp bê đỏ ở hàng nào thì sẽ nhận được manh mối về vị trí của quả bóng hàng đó. Ném trúng búp bê trắng sẽ không có manh mối, nhưng được cộng thêm một phút trước khi b.ắ.n bóng. Còn nếu không ném trúng gì cả thì trong vòng một phút phải b.ắ.n vỡ ít nhất một quả bóng."

Lê Tri nhìn sang Bùi Hồng Vũ. Anh ta khẽ gật đầu, rồi hỏi nhân viên:

"Nếu tôi không bắn, hoặc b.ắ.n trượt trong vòng một phút thì sao?"

Nhân viên nở nụ cười đầy độc ác:

"Khi đồng hồ đếm ngược về không mà chưa b.ắ.n vỡ được quả nào, bóng sẽ tự nổ. Theo thứ tự đấy."

Anh ta kéo dài âm cuối như hát, rồi bất ngờ hét lên một tiếng "BOOM——!" khiến cả nhóm giật mình.

[Trời ơi cái giọng tên nhân viên làm tôi nổi da gà!]

[BOOM cái gì mà BOOM, tôi stress thay cho tụi nhỏ luôn rồi!]

[Bùi Hồng Vũ ngầu quá, hỏi đúng câu tôi cũng thắc mắc nãy giờ!]

[Lê Tri đứng đó mà như nữ vương, ánh mắt kia… tôi muốn cúi đầu…!!!]

Dưới ánh đèn rực rỡ, những quả bóng sặc sỡ đủ màu trông chẳng khác gì đầu người—phân biệt nổi quả nào là bóng, quả nào là đầu đồng đội mới là chuyện lạ. Không khí dày đặc mùi nguy hiểm.

Gã nhân viên trò chơi lên tiếng, giọng điệu đầy khiêu khích: "Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì bắt đầu thôi."

Lê Tri nhìn mấy chiếc vòng nhựa trong tay, khẽ cau mày rồi hỏi: "Không có phần thử trước à?"

Mộng Vân Thường

Gã nhân viên thoáng sững người: "Cái gì?"

"Thử trước." Cô nói như thể đó là lẽ đương nhiên. "Bình thường ném vòng hay b.ắ.n bóng đều cho thử trước một lần. Không có thử tức là đồ rởm, chỗ này chắc hàng nhái hả?"

Mặt gã nhân viên sa sầm, giọng bắt đầu gắt: "Đây là trò chơi b.ắ.n bóng rất chính quy!"

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận