Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 358

Lê Tri chợt bừng tỉnh, trong đầu loé lên một suy nghĩ: Có lẽ Ngụy Tiêu và Hàn Văn Lâm đã cố ý chỉ cưỡi hai vòng ngựa gỗ ban đầu.

Cả hai đều có cùng một toan tính hiểm độc – lợi dụng trò chơi để gài bẫy đối phương. Họ giả vờ như vô tình, nhưng thực chất là chờ đến lúc bỏ phiếu sẽ hỏi cô đáp án đúng, rồi cố ý đưa ra đáp án sai cho kẻ kia chọn. Nếu may mắn khiến đối phương sập bẫy, đến vòng cuối, họ chỉ cần lấy đáp án đúng từ đồng đội là có thể dễ dàng loại kẻ kia khỏi phó bản.

Chỉ tiếc, ai cũng muốn hại người, nhưng không ai đủ sức để thực hiện được âm mưu đó đến cùng.

Trong cái phó bản đầy rẫy quỷ quái và m.á.u tanh này, làm gì còn chỗ cho sự ngây thơ tồn tại?

Hàn Văn Lâm ra vẻ đắc thắng, giọng điệu đầy kiêu ngạo:

"Anh ta ngoài đời PK nhân khí thua tôi, trong phó bản này cũng sẽ thua tiếp thôi, cô tin không?"

Mộng Vân Thường

Thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lê Tri, ánh mắt anh ta dần lộ chút chột dạ. Giọng điệu ngạo mạn cũng bớt đi đôi phần, nhất là khi nghe cô thản nhiên nói:

"Nếu Trình Giai Nguyệt chỉ là người chơi bình thường, có thể cô ấy đã bị các anh kéo c.h.ế.t cùng rồi."

Một tia sợ hãi lướt qua trong lòng Hàn Văn Lâm. Anh ta không thể phủ nhận, mình thật sự có chút dè chừng với Lê Tri – cảm giác ấy không đơn giản là sợ hãi, mà còn là sự kính nể bản năng trước một đại lão mà anh ta không thể chạm tới.

Anh ta cười trừ, cố gắng lấy lại chút thể diện:

"Không… không phải như cô nghĩ đâu. Khi biết cô ấy không bỏ phiếu cho Hắc Bạch Vô Thường, tôi cũng nhẹ cả người đấy chứ…"

Lê Tri không đáp, chỉ lặng lẽ viết vào phiếu bầu: "Quỷ Câu Hồn."

Người chơi lần lượt vào trong để bỏ phiếu. Khi tất cả đã ra ngoài, Ngụy Tiêu nhìn thấy Hàn Văn Lâm vẫn an toàn đứng đó, lập tức sững người. Trong khoảnh khắc ấy, nét kinh ngạc lướt qua khuôn mặt anh ta một cách không thể che giấu.

Hàn Văn Lâm giả vờ quá giỏi, đến mức Ngụy Tiêu đã tin sái cổ rằng anh ta thật sự chọn Hắc Bạch Vô Thường. Nhưng kết quả lại khác xa, và Hàn Văn Lâm chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lướt qua Ngụy Tiêu đầy khinh miệt.

Cùng lúc đó, đèn đỏ vụt tắt, cánh cửa trạm xác nhận khép lại nặng nề. Trong tiếng đổ vỡ u ám của công viên, giọng máy móc của hệ thống vang lên:

"Chúc mừng người chơi đã tìm ra đủ mười con quỷ, đạt thành tựu Bậc Thầy Truy Bắt Quỷ. Phó bản ‘Công Viên Giải Trí Quỷ Quái’ hoàn tất. Sắp bắt đầu giai đoạn tính toán nhân khí.

Cảm ơn đã theo dõi, hẹn gặp lại trong tập tiếp theo, tạm biệt."

Cả công viên bắt đầu sụp đổ. Mặt đất vỡ toác, bầu trời xoay chuyển hỗn loạn. Lê Tri cảm nhận được dây buộc bóng nơi cổ tay mình đang lỏng dần ra.

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, đưa tay ra định giữ lấy quả bóng bay đang chực tuột khỏi tay, nhưng chưa kịp chạm vào, một bàn tay ấm áp hơn đã kịp nắm lấy tay cô.

Trong thế giới đang sụp đổ từng mảng, Lê Tri chỉ thấy rõ một người: Lý Kiến Hề.

Anh giữ chặt sợi dây bóng, rồi dịu dàng đẩy nhẹ cô về phía sau:

"Không sao đâu. Tôi giữ nó rồi.

Về đi."

Lê Tri không còn sức để lên tiếng, cô nhắm mắt lại. Bóng tối nuốt lấy ý thức của cô. Và khi tỉnh dậy, cô đã ở trong phòng an toàn.

Nhưng khi mọi người nhìn quanh, lại phát hiện ra: Ngụy Tiêu đã biến mất.

Hàn Văn Lâm nở nụ cười lạnh – nụ cười của kẻ chiến thắng. Dẫu vậy, dưới ánh mắt của Lê Tri, anh ta cũng không dám quá phô trương.

Trừ Trình Giai Nguyệt, phó bản lần này có tổng cộng mười bảy người chơi. Nhưng giờ đây, trong phòng an toàn chỉ còn chín người sống sót – hơn một nửa. Với tỉ lệ c.h.ế.t chóc trong các phó bản gần đây, đây đã được coi là một thành tích đáng nể.

Bùi Hồng Vũ lặng lẽ liếc nhìn Lê Tri đang ngồi trên ghế sofa, bình thản ăn trái cây như thể vừa trở về từ một buổi dạo chơi chứ không phải một địa ngục.

Dường như hễ có Lê Tri trong đội, tỷ lệ sống sót của người chơi luôn cao hơn bình thường.

Phòng an toàn lần này rộng hơn, ghế sofa cũng dài hơn, trà bánh đầy đủ, tất cả là vì số lượng người chơi còn sống tương đối đông. Một chút yên bình tạm thời len lỏi giữa khoảng lặng c.h.ế.t chóc.

Khi hệ thống chưa công bố nhân khí, Đường Nam San ghé sát tai Bùi Hồng Vũ thì thầm:

"A Vũ, kỳ này chắc nhân khí của cậu sẽ bị Lê Tri vượt mất rồi. MVP cũng vậy…"

Bùi Hồng Vũ chỉ nhẹ nhàng đáp, không chút ngạc nhiên:

"Tôi biết."

Đường Nam San hơi nhướng mày:

"Không tức giận à?"

Bùi Hồng Vũ dựa lưng vào sofa, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ:

"Thực lực không bằng người, tức giận thì được gì?"

Cô nhìn anh ta đầy ngạc nhiên rồi cười khúc khích. Cô từng lo Bùi Hồng Vũ sẽ vì thua mà mất kiểm soát, để người khác nhìn thấy rồi bị khán giả mỉa mai, chê cười.

Nhưng khi thấy anh giờ đây trầm ổn như vậy, cô không kìm được đưa tay lên xoa đầu anh như một thói quen:

"A Vũ của chúng ta, đúng là lớn thật rồi."

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận