Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 368

Anh vội nhấc cái bụng tròn của mình lên. Người nằm dưới đất thoi thóp, cố nâng tay lên, chỉ đủ sức dựng một ngón giữa hướng về phía anh.

Mười phút sau, Hàn Văn Lâm ngồi vật vã trên ghế sofa, đầu tóc bết bùn, mũi cũng chẳng khá hơn. Bộ dạng anh lúc này thảm hại đến mức khiến cả phòng rơi vào im lặng.

Khu vườn mà Lê Tri dự định gieo hạt hoa ngày mai giờ loang lổ vết giày và dấu lăn lê. May là cô chưa bón phân. Nếu không, mặt Hàn Văn Lâm chắc đã chẳng chỉ dính mỗi bùn.

Âu Văn Đống xoa tay cười gượng:

"Xin lỗi nha người anh em. Tôi không biết là cậu... Cứ tưởng trộm thật. Nhưng mà này, cậu đến sao không nói trước một tiếng? Không gõ cửa, không gửi tin, cứ đi qua đi lại như ma vậy, không phải lỗi tôi đâu nhé!"

Hàn Văn Lâm không trả lời. Anh chỉ ngồi đó, ánh mắt c.h.ế.t lặng, như thể đang tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại lăn lộn đến mức này.

Mấy ngày trước, Hàn Văn Lâm nhận được tin nhắn mời ăn tối từ Lê Tri. Khi ấy, anh ta thực sự rất vui mừng, thậm chí còn tưởng rằng giữa họ đã bắt đầu nhen nhóm một mối liên kết nào đó.

Nhưng chỉ cần nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong phó bản trước—những phút giây hèn nhát, sự vô dụng mà anh ta phơi bày trước mặt người khác, đặc biệt là khi đối mặt với người như Lê Tri—thì cảm giác hân hoan ban đầu lập tức bị sự tự ti và xấu hổ thay thế.

Anh ta do dự suốt vài ngày, thậm chí còn nhiều lần định nhắn tin từ chối. Nhưng cuối cùng, sáng nay, sau một đêm trằn trọc, Hàn Văn Lâm quyết định đi. Dù sao thì... chỉ là một bữa ăn thôi mà. Trong phó bản, họ đã hứa sẽ mời mình ăn. Giờ mình đến chẳng qua chỉ để họ thực hiện lời hứa, không có gì to tát cả!

Mộng Vân Thường

Mang theo tâm trạng nửa vui nửa lo, anh ta thu dọn hành lý, bắt chuyến bay sớm nhất trong ngày. Hiện tại việc kiểm tra của các khu vực vô cùng nghiêm ngặt, nên mãi đến khi đặt chân tới địa chỉ mà Lê Tri gửi thì trời đã sụp tối.

Đứng trước cánh cổng lớn của căn biệt thự, Hàn Văn Lâm lại lần nữa do dự.

Lê Tri từng nói, Âu Văn Đống và những người khác đều sống ở đây. Họ sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa cơm để chào đón anh. Nhưng suy cho cùng, trong phó bản, anh vẫn chỉ là người ngoài—một kẻ chen chân vào đội hình vốn đã gắn bó như m.á.u mủ. Giờ lại đến tận nhà họ, liệu có quá mặt dày không?

Còn đang phân vân thì đột nhiên có hai người từ trong lao ra, chưa kịp nhận diện đã bị đè xuống đất. Một loạt cú đánh không nể nang giáng lên người khiến Hàn Văn Lâm chỉ còn biết gào thầm trong đầu.

Mình chỉ đến để ăn cơm thôi mà! Rõ ràng là họ mời mình! Sao lại thành ra thế này?

Âu Văn Đống vừa nhìn thấy gương mặt sắp khóc của Hàn Văn Lâm thì chột dạ: "Con mẹ nó, cậu… đừng khóc chứ? Cậu đừng làm thế!"

Hàn Văn Lâm nghiến răng, giọng nghẹn lại: "Ai khóc? Câm miệng đi, tôi không muốn nghe tiếng cậu!"

Lê Tri vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, giơ tay bóp trán: "Thôi đủ rồi, nghỉ lại đây một đêm đã. Ngày mai chúng tôi sẽ đãi anh một bữa ra trò."

Cô quay sang nói: "Mộng Mộng, dẫn anh ấy lên tầng ba, chọn phòng nào trống thì cho ở đó."

Du Kinh Mộng cố nhịn cười, nhanh chóng kéo Hàn Văn Lâm đi, để lại Âu Văn Đống đứng ngơ ngác.

Âu Văn Đống nhìn Lê Tri, mặt mày u sầu như chó con bị mắng: "Tôi đâu cố ý đâu mà..."

Lê Tri nhìn anh ta, không nói gì, chỉ thở dài. Đúng là nhức đầu.

Sáng hôm sau, có lẽ để chuộc lỗi, Âu Văn Đống là người dậy sớm nhất. Anh ta tự tay chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn trưa. Một lời mời phải được thực hiện cho tử tế, vậy nên mỗi người trong nhà đều nấu món sở trường của mình.

Khi Hàn Văn Lâm lững thững xuống lầu, nhìn thấy bàn ăn được bày biện đầy đủ, ánh mắt anh ta đầy ngạc nhiên, rồi trở nên bối rối: "Thật... thịnh soạn quá."

Mọi người vui vẻ ngồi lại cùng nhau ăn cơm, tiếng cười đùa rôm rả khiến căn biệt thự ấm áp hẳn lên.

Buổi chiều, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp sân vườn, chỉnh trang lại mảnh đất trước nhà, thậm chí còn dựng cả xích đu. Hàn Văn Lâm đứng nhìn một lúc, rồi cũng lặng lẽ gia nhập. Anh ta không nói gì nhiều, nhưng bàn tay lại chẳng ngơi nghỉ.

Hai ngày trôi qua. Không ai nhắc đến chuyện Hàn Văn Lâm sẽ rời đi.

Đến ngày thứ ba, anh ta không chịu được nữa, chủ động tìm đến Lê Tri, giọng run run: "Tôi... có thể ở lại đây không?"

Lê Tri đang ngồi trên ghế salon, chăm chú lướt diễn đàn. Nghe vậy, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Anh muốn ở lại?"

Anh ta gật đầu, lúng túng gãi đầu: "Muốn. Ở đây... rất tốt."

Lê Tri chỉ khẽ gật đầu: "Muốn thì ở."

Hàn Văn Lâm sững người. Anh ta đã chuẩn bị cả đống lời để thuyết phục, thậm chí là van xin. Nhưng chỉ một câu của cô, mọi sự nỗ lực đều trở nên dư thừa.

Anh ta đứng đực ra một lúc, rồi cười khẽ: "Vậy tôi đi... quét nhà."

"Ừ." Lê Tri không ngẩng đầu, chỉ đáp nhẹ.

Hàn Văn Lâm quay đi, lòng rối như tơ vò. Rõ ràng là có gì đó bất thường, nhưng lại thấy mọi thứ quá đỗi bình thường.

Nửa tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Trong thời gian đó, Liên Thanh Lâm cùng Tóc Trắng và Tóc Vàng cũng đã trở về an toàn từ phó bản. Căn biệt thự lại trở nên rộn ràng, tiếng cười lại vang khắp nhà.

Sáng hôm ấy, trời đổ mưa. Giữa màn sương lạnh lẽo, Lê Tri đã lựa chọn thời điểm—một giờ chiều. Đó là lúc cô sẽ bước vào một phó bản mới.

Buổi sáng, Diêu Minh Phong đưa nhóm người chơi thuộc quản lý chính phủ đến. Trong số đó có một cô gái với mái tóc ngắn sắc sảo và phong thái cứng cỏi—tên là Hứa Yến. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Lê Tri đã thấy rõ bóng dáng Lê Phong trong cô ấy.

"Đây là bạn của anh trai tôi." Cô giới thiệu ngắn gọn, nhưng ánh mắt thì đầy tin tưởng.

Mọi người lập tức xúm lại, tò mò không thôi.

Du Kinh Mộng thì tròn mắt: "Chị ơi, em có thể sờ thử cơ bắp của chị được không? Chắc chị khỏe lắm nhỉ?"

Hứa Yến nắm lấy cổ tay cô ta, mắt sắc lạnh: "Khá khỏe. Với thể trạng như em, chị đánh được mười người."

Du Kinh Mộng xanh mặt: "…………"

Ôi mẹ ơi...

Chính phủ cấp cho họ một thẻ tổ đội, còn một suất trống khiến mọi người tranh nhau. Du Kinh Mộng đề nghị oẳn tù tì, nhưng lần này Âu Văn Đống sống c.h.ế.t không chịu dính dáng.

Trong lúc ai nấy còn đang tranh cãi, Hàn Văn Lâm ngồi ở góc, cắm cúi chơi game thì đột nhiên nghe giọng Lê Tri vang lên: "Văn Lâm, anh có muốn vào cùng tôi không?"

Điện thoại suýt rơi khỏi tay, Hàn Văn Lâm kinh ngạc chỉ vào mình: "Tôi á? Tôi được đi sao?"

 

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận