Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 418

Căn nhà trưởng thôn hiện lên trong ánh đèn pin như một tòa lăng mộ cũ kỹ nhưng đầy bí ẩn. Trần nhà được lắp thạch cao, tường gạch đỏ vẫn còn nguyên vẹn giữa đống đổ nát của thôn Lưu Gia, cho thấy đây từng là nơi ở của gia đình có quyền lực nhất làng. Và điều đó, với Lê Tri, cũng đồng nghĩa với việc nơi này từng là trung tâm của mọi bí mật.

Phòng chính trống trải, chỉ còn lại các cỗ quan tài và bài vị xếp ngay ngắn, không để lại một manh mối nào khác. Nhưng điều khiến Lê Tri chú ý là: chỉ có bảy cỗ quan tài. Một người đã mất tích.

"Cỗ quan tài còn thiếu kia..." – Cô khẽ lẩm bẩm – "Chắc là của Chu Huyên, vợ của Lưu Đại Cường."

Cái tên đó vừa được nhắc đến, không khí xung quanh như trầm xuống một nhịp.

Cô tiến vào căn phòng bên trái, bụi bặm dày đặc khiến cô phải ho khan vài tiếng. Ánh đèn pin quét qua từng góc phòng, mạng nhện giăng kín trần, chăn gối trên giường đã mục nát và dính đầy vết ố đen không rõ là gì. Tủ quần áo nằm chênh vênh ở góc, cô kéo cửa tủ ra — trống rỗng, không có chiếc váy đỏ nào. Phòng bên kia cũng vậy.

Tất cả những gia đình bị thảm sát đều không có váy đỏ. Nhưng căn nhà này, nhà trưởng thôn, lại là ngoại lệ. Rất có thể, chính gia đình trưởng thôn đã bị dân làng chạy trốn sát hại trong hỗn loạn. Lưu Đại Cường g.i.ế.c người, nhưng hắn lại tránh những ngôi nhà có váy đỏ — một thói quen đáng sợ đã vô tình để lộ ra quy luật. Dân làng nhận ra điều đó, họ bèn đặt một chiếc váy đỏ trong nhà để bảo vệ mình. Nhưng... nếu mọi người đều biết, tại sao vẫn có nhiều gia đình tiếp tục bị sát hại?

Lê Tri cau mày, lý do này có gì đó sai sai. Trong một cái thôn nhỏ như vậy, không thể nào giữ nổi bí mật về một vụ g.i.ế.c người hàng loạt — dù cho có là mệnh lệnh của trưởng thôn. Dân làng không thể không bàn tán. Mà nếu họ đã biết, chắc chắn họ cũng sẽ chuẩn bị váy đỏ. Vậy thì tại sao vẫn bị giết?

“Chẳng lẽ... chiếc váy đỏ không phải chìa khóa? Hoặc, có gì đó khác nhau giữa những chiếc váy đỏ đó?” – Cô tự hỏi. – “Nếu những gia đình ấy thực sự đã có váy đỏ, sau khi họ chết, váy đâu rồi? Ai lấy?”

Đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng động.

Khán giả trong phòng livestream gần như hét lên. Không một ai thấy rõ âm thanh đó đến từ đâu, nhưng nó làm họ rợn người. Điện thoại của Lê Tri gắn cố định trên đầu nên cô không thấy được cơn hỗn loạn đang diễn ra trong phòng chat. Nhưng tiếng động cũng khiến cô cảnh giác quay đầu lại.

Qua lớp bụi dày trên khung cửa sổ, cô thấy cánh cổng trước bị gió thổi tung, va đập vào tường đá như thể sắp bật tung bản lề. Ngoài kia, bóng đêm đặc quánh như mực, thấp thoáng có người — hay thứ gì đó — đang di chuyển trên con đường lát đá đã vỡ vụn.

Cô không chắc là người sống, hay chỉ là cái bóng đung đưa của những cây cổ thụ khô quắt bên đường.

Không chần chừ, Lê Tri rời khỏi phòng chính, bước lên cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. Những bậc thang phát ra âm thanh rên rỉ dưới bước chân cô. Mái ngói phía trên đã thủng một lỗ lớn, ánh trăng yếu ớt rọi vào khiến căn phòng có vẻ lạnh lẽo và hoang vu hơn cả tầng dưới.

Cô tiến đến bên cửa sổ, lau lớp bụi bám trên kính bằng tay áo rồi nhìn ra ngoài.

Từ vị trí này, cô thấy được gần như toàn bộ thôn Lưu Gia. Một cảnh tượng không tưởng hiện ra — những người “đã chết” tụ tập thành từng nhóm nhỏ, lang thang giữa đống tàn tích mà không có mục tiêu rõ ràng. Họ không hề có bóng dưới chân.

Ngay khi cô nấp sau cửa sổ quan sát, những người đó đồng loạt quay đầu lại — nhìn thẳng về phía cô.

“Chết tiệt.” – Lê Tri lùi một bước.

Không đầy một phút sau, họ bắt đầu đổ về phía nhà trưởng thôn.

Phòng livestream như vỡ tung:

—— “Chạy đi! Streamer chạy đi còn kịp!!!”

—— “Đừng đứng đó nữa! Mau chạy!!”

—— “Sắp gặp quỷ rồi!!”

Thế nhưng, máy quay không lắc lư. Lê Tri không chạy. Trái lại, cô đi thẳng đến tủ quần áo, lấy ra hai tấm chăn cũ mèm, rồi thong thả trải chúng xuống sàn bên cạnh quan tài trong phòng chính.

"Đù má cô ấy định ngủ ở đó thật hả??" — một khán giả gào lên trong vô vọng.

Sau khi kiểm tra độ êm của chăn, Lê Tri ngồi xuống, gỡ giá đỡ điện thoại khỏi đầu, bật camera trước và mỉm cười tươi rói: “Hôm nay đến đây thôi nha~ Mình chuẩn bị đi ngủ.”

Cô vừa nói xong, quà tặng và bình luận đã bay đầy màn hình.

Mộng Vân Thường

Lê Tri chống cằm, nheo mắt nhìn vào camera: “Tại sao mình không chạy á? Vì đây là nơi an toàn nhất thôn này.”

Cô xoay camera, chỉ vào cỗ quan tài kế bên: “Các bạn quên rồi sao? Dân thôn này bị ai giết? Là Lưu Đại Cường. Hắn bây giờ đã c.h.ế.t rồi, nhưng thành ác quỷ. Những hồn ma dân làng sợ hắn, không dám bén mảng tới đây.”

Rồi cô chỉ vào các bùa chú trên quan tài: “Còn nếu Lưu Đại Cường bò ra g.i.ế.c mình? Tạm thời sẽ không có đâu, vì mấy lá bùa này vẫn đang trấn được hắn. Mình chỉ cần không mở nắp quan tài là được.”

Cô dừng một chút, nhướn mày tinh quái: “Gì cơ? Muốn mình mở nắp quan tài? Được thôi. Ba triệu lượt thích, mình mở ngay. Nói là làm.”

Bình luận nổ tung.

Lượt thích tăng vọt, quà tặng tuôn như suối, phòng livestream gần như phát sốt.

Sau đó, Lê Tri lấy pin sạc dự phòng, cắm vào điện thoại. Mặc dù có sẵn đạo cụ Dịch Dinh Dưỡng, cô vẫn chọn bánh quy và đồ hộp — thứ mùi vị bình thường nhưng khiến cô cảm thấy mình vẫn là con người, không phải công cụ trong trò chơi.

Sau khi ăn xong, cô đặt điện thoại quay về phía cỗ quan tài, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Khán giả lúc này mới nhận ra: cô thật sự không sợ.

Thật ra, cô chẳng ngây thơ đến thế. Mọi phó bản đều có quy tắc. Phó bản này — dùng bạo chế bạo. Lưu Đại Cường là kẻ g.i.ế.c người, sau khi c.h.ế.t càng thành hung quỷ mạnh mẽ. Dân thôn c.h.ế.t dưới tay hắn, linh hồn vẫn còn sợ hãi.

Mà những lá bùa trên quan tài — là xiềng xích trấn áp hắn.

Ngôi nhà đáng sợ nhất, ngược lại, lại là pháo đài an toàn nhất.

Dĩ nhiên, chỉ là tạm thời. Nếu muốn điều tra ra chân tướng cái c.h.ế.t của cả thôn, muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Huyên — cô sẽ phải mở các cỗ quan tài này.

Và đến lúc đó, Lưu Đại Cường sẽ không nằm yên nữa.

Nhưng... Lê Tri lặng lẽ đặt tay lên ba lô dưới đầu — bên trong là chiếc váy đỏ cô tìm được từ ngôi nhà đầu tiên.

Nếu suy đoán của cô chính xác, chiếc váy đỏ sẽ giúp cô an toàn. Nếu sai — chiếc váy ấy sẽ biến cô thành mục tiêu kế tiếp.

Mắt cô khép lại, môi mỉm cười khẽ: "Chúc ngủ ngon, mọi người."

Màn hình livestream vẫn rực rỡ pháo hoa và quà tặng.

Giữa tất cả những dòng spam, một dòng bình luận mờ nhạt hiện lên:

—— “Tri Tri?”

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận