Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 552

Liên Thanh Lâm vội chạy đến: "Chúng em nhìn thấy các chị từ trên cao. Sao các chị lại đi ra từ tháp chuông?"

Lê Tri đáp gọn: "Bọn chị lẻn vào để xem tình hình bên trong."

Liên Thanh Lâm ngạc nhiên nhìn Trì Y đang thẫn thờ: "Bên trong có gì sao? Sao chị ấy lại nôn thốc nôn tháo thế kia?"

Mộng Vân Thường

Trì Y lập tức nôn khan một tiếng nữa: "Đừng nhắc tới… Đừng… Không là chị nôn tiếp đấy…"

Liên Thanh Lâm lùi lại một bước, rùng mình: "Nghe đáng sợ quá…"

Lê Tri nhìn sang Tạ Khung: "Những người khác đâu?"

Tạ Khung bình thản lắc đầu: "Không rõ. Lúc đám quỷ đen đi lùng sục, mọi người chạy tán loạn. Tôi mới tìm thấy hai người này cách đây không lâu."

Tạ Khung quay sang nhìn Lê Tri, nói tiếp: "Tôi tìm thấy phòng chứa đồ. Bên trong có quần áo do các nhà hảo tâm quyên góp cho cô nhi viện."

Lê Tri gật đầu không chút do dự: "Vậy đi thay đồ trước đã."

Năm người họ nhanh chóng tập hợp, bám sát Tạ Khung, len lỏi qua những dãy hành lang tăm tối, mùi ẩm mốc vẫn chưa kịp tan hết sau đợt truy sát vừa rồi. Trên đường đi, Lê Tri kể lại mọi chuyện cô chứng kiến trong tháp chuông. Dù giọng cô đều đều, nhưng mỗi câu nói lại như một nhát d.a.o lạnh lẽo cắt sâu vào tâm trí người nghe. Không chỉ có Trì Y tái mặt, mà ngay cả Liên Thanh Lâm và Kiều Á cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào.

Chuyện cô kể lại không phải thứ con người bình thường có thể chấp nhận được, càng không phải điều mà những “đứa trẻ” bây giờ của họ nên nghe. Mỗi hình ảnh, mỗi tiếng động trong câu chuyện đều như đang thì thầm trong đầu từng người — một nỗi kinh hãi len lỏi, kéo dài không dứt.

Kiều Á run giọng: "Chỉ nghe thôi đã thấy kinh tởm, Trì Y… cậu thật sự đã nhìn thấy tận mắt sao?"

Trì Y chỉ cúi đầu, môi mím chặt, ánh mắt tránh đi.

Liên Thanh Lâm nhíu mày, rồi bỗng cười lạnh: "Bảo sao nơi này lại mang tên 'Cô nhi viện Ái Tâm'. Đúng là 'ái' thật… 'ái tim' các người luôn đó!"

Lê Tri không buồn cười, cô nói: "Tiếng chuông chúng ta nghe thấy chính là tín hiệu cho bữa ăn của bọn chúng. Một khi chuông vang, chúng sẽ ra ngoài… bắt trẻ con."

Kiều Á rùng mình: "Cũng may lúc đó không ai nghe lời NPC ở lại ký túc xá… nếu không thì… thì đã bị nhốt trong rọ rồi."

Trì Y liếc cô một cái: "Lần sau nhớ dùng từ cho cẩn thận. Đừng nói ‘ba ba’, Tạ Khung nhạy cảm với kiểu từ ngữ đó lắm."

Tạ Khung: "……"

Khi băng qua hành lang tối om, họ gặp lại Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh đang lén lút bước ra từ một căn phòng nhỏ, ánh mắt cả hai đều hiện rõ vẻ lo lắng. Nhìn thấy nhóm Lê Tri vẫn nguyên vẹn, họ thở phào: "Mọi người… không sao chứ?"

Trì Y nuốt xuống cơn buồn nôn dâng lên lần nữa: "Lưu Chiêu… bị ăn rồi."

Hai người kia sững sờ: "Bị… ăn?"

Liên Thanh Lâm lập tức kể lại mọi chuyện bằng một giọng sống động đến rợn người. Khi cô dứt lời, sắc mặt của Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ thiếu nước nôn ngay tại chỗ.

Họ tiếp tục đi đến phòng chứa đồ. Căn phòng nằm sâu trong một góc hành lang tối tăm, bên trong chất đầy những thùng gỗ xếp chồng lên nhau, chứa toàn quần áo mới vẫn còn nhãn mác. Dù là đồ từ thiện nhưng trông còn mới và sạch sẽ hơn hẳn những bộ quần áo cũ kỹ dính m.á.u và bụi đất họ đang mặc.

Không ai nói thêm gì nữa, tất cả lặng lẽ chọn cho mình một bộ vừa vặn và thay đồ. Bộ dạng lôi thôi lấm lem khi mới đến giờ đã được thay thế bằng vẻ ngoài chỉn chu hơn, ít nhất là không còn giống như một bầy trẻ mồ côi lang thang khắp nơi nữa.

Triệu Mộ Thanh nhìn mình rồi bật cười: "Giờ chỉ thiếu nước để tắm rửa thôi."

Trong đầu Lê Tri bỗng hiện lên hình ảnh trái tim đỏ tươi khổng lồ nằm giữa hồ nước: "Đến đài phun nước thử xem sao."

Ngũ Dực chau mày: "Không phải hồ nước ở đó đã cạn từ đầu rồi à?"

Lê Tri lắc đầu: "Giờ thì chưa chắc."

Cả nhóm rời phòng chứa đồ, quay lại hành lang và tiến về phía đài phun nước nằm giữa sân. Trên đường đi, họ gặp lại nhóm Tiền Phú Cường.

Bành Thuấn nghe Liên Thanh Lâm thuật lại những gì vừa xảy ra, khuôn mặt tái xanh như bị rút cạn máu. Nhớ lại lúc mình còn khăng khăng muốn ở lại ký túc xá, gã chỉ biết nuốt nước bọt, lạnh sống lưng.

Giờ đây, chỉ còn lại mười người. Một người đã biến mất vĩnh viễn.

Chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng nước róc rách lanh lảnh giữa đêm đen.

Dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường duy nhất còn sót lại, hồ nước phản chiếu ánh trăng bạc nhợt nhạt. Tảng đá hình trái tim đứng sừng sững ở trung tâm, từ giữa khối đá đỏ au, một dòng nước mảnh phun trào lên, rơi xuống theo những khe rãnh như mạch máu, khiến toàn bộ trái tim đá trông như đang sống.

Không ai bảo ai, tất cả lao đến rửa mặt mũi, tay chân, tẩy đi thứ mùi m.á.u tanh quện với mồ hôi sợ hãi.

Trước khi rời phòng chứa đồ, Lê Tri đã cẩn thận lấy thêm ba bộ quần áo mới, giờ đưa cho nhóm Tiền Phú Cường thay. Khi mọi người đã chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, ngay cả Trì Y cũng giúp các bé gái buộc tóc lại thật xinh xắn, trông giống như những đứa trẻ thật sự chứ không phải những kẻ đang liều mạng giữa địa ngục.

Lê Tri ngồi xuống bậc đá, để Trì Y buộc tóc giúp mình: "Khi tiếng chuông vang lên lần nữa, chúng sẽ lại ra ngoài bắt người. Đây là vòng cuối cùng trong trò chơi trốn tìm c.h.ế.t tiệt này. Nếu bị bắt… chúng ta sẽ bị ăn sống."

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lại toát lên sát ý lạnh băng.

Tiền Phú Cường thấp thỏm: "Nếu chúng không bắt được ai thì có nổi điên không?"

Không ai trả lời được. Có lẽ lúc đó, địa ngục mới thật sự mở ra.

Trì Y buộc tóc xong, nhìn cô bé đang ngồi trước mặt, đôi má trắng nõn, ánh mắt sắc sảo, khóe môi hơi cong, đột nhiên thấy muốn cúi xuống hôn lên má một cái. Nhưng cô kìm lại.

Lê Tri đứng dậy, nghiêm giọng: "Tìm chỗ trốn đi. Không còn bao lâu nữa."

Cả nhóm chia nhau rời khỏi quảng trường, không ai dám trốn cùng một chỗ. Dù có là bạn đồng hành, nhưng khi tiếng chuông vang lên, nơi ẩn náu cũng trở thành chiến trường. Chỉ cần một người bị phát hiện, những người khác cũng sẽ kéo theo cái chết.

Lúc này, Trì Y phát hiện Tạ Khung cứ đi sát theo cô và Lê Tri, không khỏi nghi hoặc: "Cậu cứ đi theo bọn tôi làm gì thế?"

Tạ Khung vẫn giữ gương mặt lạnh như băng: "Tôi không theo cô."

Trì Y khẽ nhướn mày: "Ồ, vậy là theo Tri Tri đúng không?"

Tạ Khung trừng mắt nhìn cô, giọng vẫn nhạt như cũ: "Tôi cũng định trốn ở đây."

Lê Tri quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt gương mặt đang cố giấu cảm xúc của anh: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"

Tạ Khung ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng, giọng trầm thấp: "Đừng cứu người."

Lê Tri hơi nghiêng đầu: "Cứu ai?"

Tạ Khung nhìn thẳng vào mắt cô: "Cửa ải này, ai sống được đều dựa vào bản lĩnh của chính họ. Mỗi người một số phận, cô không thể cứu hết được."

Anh nói ra điều mà cả nhóm đều đang nghĩ, nhưng không ai dám nhắc tới.

Lê Tri nhìn anh, hiểu rõ anh sợ điều gì. Sợ cô sẽ vì một phút mềm lòng mà liều mạng cứu người, để rồi kéo theo bản thân vào chỗ chết.

Cô bật cười, nụ cười không rõ là lạnh nhạt hay dịu dàng: "Nếu tôi muốn cứu, cậu cũng chẳng ngăn được đâu."

Tạ Khung siết chặt tay, khuôn mặt căng ra.

Lê Tri chớp mắt với anh, giọng nói dịu hơn: "Nhưng tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cứ yên tâm."

Ngay khi câu nói vừa dứt, từ trong màn đêm đen như mực, tiếng chuông nặng nề lại vang lên lần nữa.

Boong——

Âm thanh ấy xé tan mọi tia hy vọng mong manh.

Cuộc săn lùng mới đã bắt đầu.

Tạ Khung không nói thêm lời nào, lập tức đẩy cửa phòng nơi anh đã chuẩn bị từ trước. Trong góc trần có một tấm ván thông gió đã được tháo ra. Anh chỉ lên: "Chui vào đó trốn đi."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận