Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 529

Lê Tri không nói gì thêm. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, đẩy mạnh.

"Nếu đây là thử thách, thì chúng ta không thể trốn tránh."

Khán giả bên kia màn hình lập tức bùng nổ:

[Trời ơi đại lão chủ động mở cửa kìa!]

[Lê Tri không chạy trốn, không la hét, một đao c.h.é.m nát sự tuyệt vọng!]

[Hệ thống khóc thét rồi, nó định tạo cảm giác tuyệt vọng khi bị quỷ truy sát phải chui đầu vào bẫy, ai ngờ Lê Tri tự bước vào bẫy như đi chợ.]

[Quỷ: tôi chưa kịp dọa thì cổ đã vô đây ngồi chờ sẵn rồi?!]

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, để lộ không gian bên trong tăm tối và sâu hun hút. Không như vẻ cũ kỹ bên ngoài, nội điện rộng lớn như một mê cung. Ánh sáng đầu tiên chạm đến là một pho tượng Phật to lớn ngự giữa đại điện, ngăn cách tầm nhìn ra phía sau.

Trước tượng Phật là một dãy bồ đoàn rải rác, bàn thờ đặt nhang đèn và đồ cúng đã phủ đầy bụi bặm và mạng nhện.

Gió từ trong điện ùa ra mang theo mùi mốc và tro bụi khiến cả bốn người ho sặc sụa. Lê Tri nheo mắt nhìn kỹ: đôi mắt của tượng Phật bị bịt kín bằng dải vải vàng, bên trên có ghi đầy những ký tự kỳ quái – đó không phải là Phật chú, mà là bùa trấn tà. Cảnh tượng ấy, quái dị đến mức khiến lòng người lạnh toát.

Mộng Vân Thường

Bốn bức tượng Hộ Pháp đứng vây quanh, tay cầm pháp khí, mặt mày hung dữ. Dưới ánh đèn mờ ảo, miệng tượng Phật như đang nhếch cười.

Vừa khi cả nhóm bước vào trong, cửa gỗ sau lưng đột nhiên đóng sầm lại. Trên bàn thờ, hai ngọn đèn dầu vốn im lìm bỗng nhiên sáng lên, ánh lửa bập bùng chiếu rọi bốn nén hương đã được cắm sẵn.

Cảnh tượng này như một nghi thức chào đón, hoặc... là lời mời gọi dâng lễ cho thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Trì Y tái mặt, run run nắm lấy tay áo Lê Tri:

"Tượng Phật này... trông tà ác quá. Chúng ta có nên bái không?"

Lê Tri đưa mắt quét khắp đại điện, giọng bình tĩnh:

"Đừng vội. Quan sát thêm đã."

Tạ Khung không nói gì, đi vòng qua bức tượng lớn và tiến sâu hơn vào trong miếu. Nhưng chưa được bao xa, từ trong bóng tối đằng trước đột ngột vang lên âm thanh lạo xạo rợn người, như thể có thứ gì đó đang trườn bò trên nền gạch cũ kỹ, áp sát lại gần.

Anh nhíu mày, lập tức lùi lại, vừa kịp bước vào vùng sáng của bàn thờ thì từ bóng tối sau lưng, hơn chục con chuột gầy nhẳng lao ra như nước lũ.

Đôi mắt nhỏ xíu của chúng phát ra ánh xanh lục âm u, miệng kêu chít chít rợn óc, đồng loạt lao về phía bọn họ.

Trì Y hét toáng lên:

"Chuột! Có chuột kìa!!!"

Chúng không sợ người, còn liều mạng bò lên giày, lên quần áo. Một con chuột đã bò đến đầu gối Tạ Khung, anh lập tức túm lấy nó, bàn tay siết chặt.

"Rắc!" – tiếng xương bị nghiền nát vang lên đầy ghê rợn. Một mùi tanh hôi thối rữa lập tức bốc lên từ lòng bàn tay anh.

Tạ Khung mặt không đổi sắc, đưa tay lên ngửi, bình thản phán:

"Chúng ăn xác chết."

Vừa nghe đến đó, Trì Y sững người, đôi mắt mở to hoảng hốt, run rẩy nói:

"Á á á Tiểu Tạ!!! Anh... anh bị ô uế rồi!!!"

Biểu cảm của cô lúc này còn kinh hoàng hơn cả khi gặp quỷ tân nương.

Dưới ánh sáng mờ ảo trong điện thờ, mùi tử khí và mùi ẩm mốc quện vào nhau, dày đặc đến mức khiến người ta buồn nôn. Tạ Khung khẽ giật giật khóe mắt, sắc mặt có chút khó chịu. Nếu không phải vừa rồi Trì Y lớn tiếng chê bai, có lẽ anh còn không nhận ra tay mình vừa chạm vào thứ gì. Nhưng giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện những con chuột kia vừa gặm t.h.i t.h.ể mục nát, rồi lại bò qua tay mình, anh lập tức cảm thấy ghê tởm đến tận xương tủy. Không nói không rằng, anh cúi người nhặt tấm giẻ rách từ đất lên, lau tay đi lau tay lại, như thể muốn gột sạch lớp bẩn không thể nhìn thấy kia.

Trì Y lúc này đang khốn khổ với đôi giày của mình. Hai lỗ thủng lớn do lũ chuột cắn đã lộ ra, khiến ngón chân cô hở cả ra ngoài. Cô vừa giậm chân giận dỗi, vừa lầm bầm chửi rủa mấy con chuột ăn xác, nhưng cũng chẳng còn tâm trí để điên tiết. Mùi tử thi dường như càng lúc càng đậm, dâng lên từ dưới nền đất, quện vào m.á.u tanh khiến cả không gian trở nên u ám ngột ngạt đến mức người ta khó thở.

Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở bức tượng Phật đá cao lớn đứng giữa đại điện. Bức tượng không rõ là đang cười hay đang giễu cợt, đôi mắt bị che kín bởi một mảnh vải vàng loang lổ. Dưới ánh sáng lờ mờ, những phù văn cổ quái phủ đầy trên tấm vải không ngừng uốn éo như sinh vật sống, tựa như đàn nòng nọc quằn quại trong nước đục. Lê Tri khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp: "Xem ra nếu không bái lạy thì chúng ta sẽ không thể đi tiếp."

Trì Y nghe vậy liền hoảng hốt: "Bái lạy? Cô điên à? Cái tượng kia rõ ràng không phải chính đạo! Bái nhầm tà thần thì hậu quả có khi còn nặng hơn c.h.ế.t đấy!" Cô nói rồi đảo mắt nhìn quanh như đang tìm đường lui, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên khi nhìn thấy bốn bức tượng Hộ Pháp đứng ở bốn góc đại điện. "Chúng ta đâu nhất thiết phải bái nó? Bái Hộ Pháp cũng là bái Phật mà!"

Lê Tri cũng đã chú ý đến mấy bức tượng ấy từ lâu. Khác hẳn với vẻ âm u tà dị của tượng Phật đá, những bức Hộ Pháp xung quanh trông dữ tợn nhưng đầy chính khí. Mỗi người một vũ khí, mỗi người một tư thế, tất cả đều xoay mặt về phía tượng chính giữa như đang giám sát, áp chế thứ gì đó tà ác đang ngủ yên.

Chỉ tiếc rằng, trước mỗi bức tượng Hộ Pháp đều được dựng hàng rào sắt ngăn cách, khó lòng tiếp cận được nếu không mạo hiểm.

Lúc này, Lý Kiến Hề bỗng cất tiếng từ phía cửa: "Có người đến." Chỉ một giây sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ bên ngoài, dồn dập và gấp gáp. Một giọng nam trẻ tuổi vang lên: "Phía trước có ngôi chùa! Mau vào trong!"

Cửa miếu vốn đóng kín tự động bật mở. Năm người chạy ào vào, trên mặt là sự mệt mỏi cùng hoảng sợ chưa tan. Khi thấy nhóm của Lê Tri đã đứng bên trong, cả hai nhóm đều giật mình, đồng thời lùi lại thủ thế. Người đi đầu là một chàng trai vóc dáng cao gầy, sau khi đánh giá nhanh tình hình, liền mở lời: "Các bạn cũng trốn từ trong mộ ra đúng không?"

Trì Y gật đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đúng vậy! Mấy bạn cũng thế à?"

Chàng trai nọ cười khổ: "Đúng rồi... Không ngờ vẫn còn người sống sót, chúng tôi cứ tưởng chỉ còn lại mình thôi." Họ là năm người—ba nam hai nữ—trong lúc chạy trốn gặp nhau, rồi hợp thành một nhóm để tăng cơ hội sống sót. Bọn họ nhanh chóng giới thiệu tên tuổi, người dẫn đầu là Thôi Vĩnh Xuân, khoảng hai mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong nhóm nên tự nhiên trở thành thủ lĩnh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận