Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 323

Du Kinh Mộng nhìn sang Lê Tri, lưỡng lự, nhưng lão ma ma thúc giục: "Hỉ bà! Còn đợi gì nữa!"

Không còn lựa chọn, cô ta hít một hơi, nghẹn ngào tiếp tục: "Nhất bái thiên địa."

Âu Văn Đống bị ép cúi đầu, miệng bị bịt chặt, nước mắt giàn giụa. Anh ta cố gắng nhìn lên phía trên, nơi Lê Tri đang ngồi.

Cô khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng như thể thì thầm: "Đừng lo, sẽ không sao đâu."

Khoảnh khắc ấy, sự phản kháng trong anh ta yếu đi rõ rệt.

"Nhị bái cao đường."

Tân lang tân nương lại bị ép cúi đầu, hướng về phía Lê Tri.

"Ưm ưm— ưm ưm—" Âu Văn Đống giãy giụa nhưng không thể thoát, chỉ có đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, cầu cứu nhìn về phía cô.

"Phu thê giao bái."

Đóa hoa đỏ nối liền hai người đung đưa trong không trung, như sợi dây sinh tử mỏng manh.

Lúc Âu Văn Đống cúi đầu lần cuối, một cơn gió lạnh bất ngờ lướt qua, nhẹ nhàng vén lên một góc khăn voan đỏ.

Anh ta trông thấy gương mặt của tân nương.

Da thịt thối rữa, phấn trang điểm vỡ ra thành từng mảng, dịch mủ rỉ ra theo từng chuyển động. Mắt phải của cô ta chợt mở, con ngươi đục ngầu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh ta — cái nhìn như muốn hỏi: Ngươi… xứng sao?

Âu Văn Đống nhắm chặt mắt, hai chân run rẩy rồi bất ngờ đạp mạnh xuống đất, cả người ngã vật ra, ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Lễ thành!" – Du Kinh Mộng không dám nhìn cảnh tượng trước mắt lâu hơn, giọng nghèn nghẹn – "Đưa vào động phòng!"

Âu Văn Đống trong tình trạng bất tỉnh cùng t.h.i t.h.ể Phan Ỷ Bình bị đưa về lại căn phòng tân hôn lúc sáng. Mấy tên gia đinh mặt không đổi sắc, lạnh lùng ném anh ta lên chiếc trường kỷ như quẳng một bao gạo. Còn Phan Ỷ Bình, các khung thép gắn trên người vẫn chưa tháo, thân thể cứng đờ. Trì Y và lão ma ma thay nhau đỡ cô ta ngồi vào mép giường.

Lão ma ma bảo Trì Y giữ lấy xác, còn chính bà ta thì ngồi xổm xuống, lặng lẽ điều chỉnh lại hệ thống khung thép đang cố định thân thể Phan Ỷ Bình. Một lúc sau, bộ khung được gia cố lại khiến t.h.i t.h.ể có thể thẳng lưng, ngồi ngay ngắn trên mép giường như một cô dâu mới đang chờ chú rể đến vén khăn.

Nhân lúc lão ma ma mải mê chỉnh sửa, Trì Y lặng lẽ rón rén tới bên cạnh Âu Văn Đống. Cô cúi xuống, không chút do dự mà dùng lực nhéo mạnh vào hông anh ta một cái.

Âu Văn Đống lập tức choàng tỉnh, đôi mắt mở to, gương mặt biến sắc vì đau đớn lẫn sợ hãi. Anh ta chưa kịp hét lên thì đã bị bàn tay Trì Y bịt kín miệng, tiếng kêu tắc nghẹn lại trong cổ họng. Trước mặt anh ta là Trì Y, đang ra hiệu "suỵt" đầy khẩn thiết.

Nước mắt lưng tròng, Âu Văn Đống gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, liên tục ra hiệu đã hiểu.

Mộng Vân Thường

Trì Y nhanh chóng ghé sát tai anh ta thì thầm, giọng gấp gáp nhưng trầm thấp đến lạnh người: "Anh không thể ngất. Nếu ngất, anh sẽ phải ở lại đây… với quỷ tân nương. Chú rể phải ra ngoài tiếp khách, đi tìm Lê Tri, cô ấy sẽ nói cho anh biết nên làm gì."

Âu Văn Đống nuốt nước miếng, gật đầu cái rụp, sắc mặt trắng bệch nhưng có vẻ vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.

Ngay lúc ấy, lão ma ma quay lại, thấy Trì Y đang đứng gần Âu Văn Đống thì cau mày, giọng trầm xuống đầy nghi ngờ: "Hồ Điệp, ngươi đang làm gì vậy?"

Trì Y chớp mắt, nở nụ cười vô tội: "Cô gia tỉnh rồi ạ. Ta chỉ kiểm tra xem ngài ấy có sao không thôi."

Âu Văn Đống lập tức bật dậy như cái lò xo, ánh mắt lấm lét nhìn thoáng qua Phan Ỷ Bình đang ngồi trên giường phía sau lưng lão ma ma, rồi vội quay đầu đi, không dám nhìn thêm một giây: "Đúng đúng! Ta tỉnh rồi! Ta phải ra ngoài tiếp khách!"

Dù sao thì theo phong tục, chú rể sau lễ thành hôn phải đi tiếp rượu với khách. Lão ma ma tuy ánh mắt lạnh như băng nhưng cũng không thể phản bác, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Văn Đống, nói bằng giọng u ám: "Ngươi và tiểu thư đã bái thiên địa. Dù có chạy thì cũng không thoát được đâu."

Âu Văn Đống lập tức rùng mình, chân run bần bật: "Ta biết, ta biết, ta không chạy… không chạy đâu!"

Nói xong, không đợi ai ngăn cản, anh ta lập tức chạy như bay khỏi căn phòng tân hôn như thể phía sau có thứ gì đang đuổi theo mình.

Lão ma ma đứng nhìn theo bóng anh ta biến mất, rồi mới chậm rãi quay lại nhìn Phan Ỷ Bình. Đôi mắt già nua bỗng lộ ra vài phần thê lương, giọng nói khẽ khàng đầy thương cảm: "Tiểu thư, gả cho người như vậy… thật là thiệt thòi cho người rồi."

Bà ta cúi xuống chỉnh lại hỉ phục cho t.h.i t.h.ể cô dâu, động tác nhẹ nhàng như đang phục vụ người sống, rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trì Y lập tức bước theo, nhưng vừa tới cửa thì lão ma ma bỗng quay người, ánh mắt rét buốt: "Ngươi đi đâu?"

Trì Y sững người: "Ta… ta đi theo bà ra ngoài."

"Ngươi là người đi theo tiểu thư. Tiểu thư ở đâu, ngươi ở đó."

Bàn tay xương xẩu của lão ma ma đưa ra, đẩy cô vào lại bên trong. Cánh cửa sau lưng “cạch” một tiếng khép lại, và ngay sau đó là âm thanh khóa cửa vang lên lạnh lùng. Giọng nói của lão ma ma vọng qua cánh cửa dày, lạnh băng không chút cảm xúc: "Hồ Điệp, ngươi trước giờ vẫn luôn trung thành. Tiểu thư đi đâu, ngươi cũng muốn theo. Chẳng phải ngươi từng nói muốn theo tiểu thư xuất giá sao? Giờ… hãy ở bên cạnh cô ấy đi."

Trì Y cứng đờ. Cô áp đầu vào cánh cửa, toàn thân run lẩy bẩy như lá trước gió, nỗi tuyệt vọng cuộn trào trong lòng.

Tiếng bước chân bên ngoài chậm rãi xa dần, rồi tất cả chìm vào im lặng.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận