Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 428

Camera lia theo ánh đèn pin rọi thẳng xuống con đường hầm sâu hun hút, nơi tối tăm như nuốt chửng cả ánh sáng. Trong và ngoài phó bản, khán giả bắt đầu xôn xao bàn tán về Lê Tri:

“Cô ấy gan dạ thật sự luôn ý, rõ ràng là chỗ đầy nguy hiểm mà vẫn liều lĩnh nhảy xuống không chút do dự.”

“Hồi trước thấy cô ấy đi phó bản cùng đồng đội thì mình cũng chưa để ý lắm, giờ xem một mình cô ấy phá đảo phó bản mới biết khả năng của Lê Tri đáng nể ghê gớm.”

“Tui lúc nào cũng nghĩ sức mạnh của cô ấy bị đánh giá thấp rồi. Thực ra, cô ấy còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì thể hiện ra ngoài kia.”

“Không biết cái thứ bị phong ấn dưới hầm này là cái gì nhỉ? Có phải là mộ phần của Chu Huyên hay không?”

“Đây là nhà Lưu Hữu Tài, có lẽ đây chính là nơi chôn cất cha mẹ anh ta…”

Dưới màn hình livestream, lượng quà tặng không ngừng tăng vọt. Mỗi lần cảm giác hồi hộp trong lòng khán giả tưởng đã đủ căng thẳng, Lê Tri lại tiếp tục mang đến những khám phá mới khiến mọi người vừa háo hức vừa lo sợ.

Ngưỡng chịu đựng nỗi sợ của người xem cứ thế bị đẩy lên cao độ.

Con đường hầm này khác hoàn toàn với những cái hầm thông thường ở các vùng quê cô từng thấy. Khi nhảy xuống, trước mặt cô là một lối đi nhỏ hẹp. Hai bên tường là những tấm gỗ đậy miệng hầm cũ kỹ, trên đó dán đầy bùa chú vàng óng.

Lê Tri rút đèn pin giấu vào tay áo, tay cầm chặt cây gậy bóng chày, rồi nâng ngọn nến lên, chậm rãi bước vào trong.

Càng đi sâu, ánh lửa càng yếu dần, nhưng lạ thay, dù yếu vẫn không tắt hẳn. Tuy nhiên, nhiệt độ lại giảm xuống một cách bất thường — lạnh buốt, âm ỉ len lỏi từ chân lên tận đỉnh đầu, khiến cô không khỏi rùng mình.

Ánh nến mờ ảo chiếu lên những lá bùa vàng treo hai bên tường, tạo nên một khung cảnh ma quái đến khó tả.

Con đường hầm dán đầy bùa chú chỉ dài khoảng mười mét. Lê Tri cúi thấp đầu, bước qua một khung cửa vòm mục nát, cuối cùng đặt chân tới căn hầm chính.

Nơi này không lớn lắm, bốn bức tường xây bằng gạch đỏ. Nhìn sơ qua có thể đoán đây từng là nơi cất trữ thực phẩm. Nhưng giữa hầm lại đặt hai cỗ quan tài.

Chúng giống y hệt những chiếc quan tài cô từng thấy trong nhà trưởng thôn: dây đỏ quấn quanh, miệng quan tài dán đầy bùa chú màu vàng. Điểm khác biệt duy nhất là những sợi dây đỏ trên hai cỗ quan tài này đã bị đứt làm đôi. Trên nắp quan tài còn rõ dấu răng chuột gặm nhấm lem nhem.

Bỗng nhiên, ngọn nến trên tay Lê Tri vụt tắt.

Một cơn gió lạnh bất ngờ ùa đến từ phía sau, quét ngang sống lưng, khiến cổ cô lạnh toát.

"Trong hầm này làm gì có gió?" — Cô tự hỏi, tay liền đưa lên rút chiếc đèn pin ra khỏi tay áo, chậm rãi quay người lại.

Hai người đứng cách cô chừng hai mét. Một cặp vợ chồng già. Họ mặc đồ đen toàn thân, giống như bộ đồ mặc khi đi đưa đám. Khuôn mặt tái nhợt, không một tí huyết sắc.

Khi Lê Tri quay lại, họ đồng loạt nở nụ cười méo mó, mở miệng ra, lộ hàm răng ố vàng.

Cảnh tượng hai bóng người già nua, mặt mày tái nhợt, miệng cười méo mó trong ánh đèn pin lập lòe khiến khán giả cả trong và ngoài phó bản đồng loạt hét lên vì sợ hãi. Những tiếng la thất thanh vang vọng khắp phòng chat livestream, lượng người theo dõi tăng vọt không kiểm soát nổi, lượt thích của Lê Tri cũng bùng nổ như một cơn địa chấn.

Lê Tri vẫn giữ nguyên tư thế cầm gậy bóng chày, ánh mắt sắc lạnh quan sát cặp vợ chồng đứng trước mặt. Dù trong lòng đã đoán ra thân phận của họ, cô vẫn bình tĩnh như chưa từng thấy gì đáng sợ.

"Chắc hẳn đây là bố mẹ của Lưu Hữu Tài."

Không hề ngạc nhiên khi không tìm thấy mộ phần nào của họ trong nghĩa trang thôn. Hóa ra dân làng đã phong ấn họ ngay dưới căn nhà này, giam chặt trong bóng tối âm u suốt nhiều năm trời.

Con đường hầm dán đầy bùa chú dẫn xuống đây chính là lớp phong ấn đầu tiên. Có lẽ những bức tường gạch đỏ xung quanh cũng được che phủ bởi vô số lá bùa khác — tất cả nhằm ngăn chặn oán khí từ hai cỗ quan tài nơi đáy hầm.

Giờ thì, sợi chỉ đỏ trên quan tài đã bị chuột cắn đứt, phong ấn suy yếu. Và đúng lúc đó, Lê Tri lại tự nguyện nhảy xuống, như thể định mệnh đẩy cô vào cái kết bi thảm.

Mộng Vân Thường

Hai con ma kia cũng đang nhìn cô, từng tia mắt mang theo sự căm hận sâu đậm, nhưng đồng thời lại ẩn chứa một thứ cảm xúc khó hiểu — như sự hứng thú kỳ dị.

Một hồi lâu sau, giọng nói khô khốc của bà mẹ vang lên:

“Ba nó à, con bé này trông thế nào? Làm vợ cho thằng Hữu Tài của mình có hợp không?”

Ông bố đáp lại bằng giọng lạnh như băng:

“Hợp đấy, con bé này còn xinh hơn cả Chu Huyên, chắc chắn thằng Hữu Tài sẽ thích.”

Lê Tri khẽ nhướng mày, nét mặt không đổi. Chết rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện kiếm vợ cho con trai. Thật là chấp niệm sâu nặng đến mức bệnh hoạn.

Không để cô kịp nói thêm câu nào, hai bóng người bắt đầu bước tới. Từng bước chân cứng đơ, phát ra âm thanh lạo xạo như xương khô va chạm. Oán khí dày đặc lan tỏa, bao phủ không gian nhỏ hẹp của căn hầm như một tấm màn đen dày đặc, lạnh lẽo thấm thẳng vào da thịt, vào tận xương tủy.

Trong phòng livestream, khán giả bắt đầu buông lời thương tiếc:

“Chết rồi… lần này không thoát đâu…”

“Thôi xong, gặp phải ma thật rồi!”

“Chị ơi đừng liều nữa, chị là người chứ không phải pháp sư…”

Ma quỷ và con người tồn tại trong hai trường năng lượng đối nghịch. Khi con người càng run rẩy, oán khí càng dễ dàng xâm nhập và chi phối linh hồn. Nhưng nếu con người không lay động, không d.a.o động, ngược lại chính ma quỷ mới là kẻ bị áp đảo.

Lê Tri vẫn đứng yên, không lùi bước. Cảm nhận được điều đó, đôi vợ chồng ma bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn. Ánh mắt chúng trở nên bất ổn, cử động chậm lại, như thể đang cố gắng tìm cách chống đỡ lại luồng áp lực vô hình từ phía cô gái trẻ.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận