Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 395

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Hứa Yến không chút do dự lao tới, lưỡi d.a.o trong tay c.h.é.m thẳng vào phần trước của con quái vật. Bị công kích từ hai phía, nó gào rít lên thê thảm, âm thanh chói tai vang vọng giữa núi rừng khiến người nghe dựng tóc gáy. Hứa Yến siết chặt vũ khí, ánh mắt thoáng lo lắng:

"Nó… đang gọi đồng bọn đến sao?"

Một người chơi giật mình hét lên:

"Trong núi này còn loài bướm quái vật khác sao?!"

"Chắc chắn có! Còn con tên Ngân Phù, và cả con đã bắt cóc Lê Tri nữa!"

Lê Tri thoáng rùng mình. Một cảm giác quái lạ lan khắp da thịt.

Con quái vật trước mặt đang phát tín hiệu cầu cứu. Nhưng nếu kẻ đến tiếp viện... là Lý Kiến Hề thì sao?

Tiêu Thâm siết chặt dao, gằn giọng:

"Dù có gọi đồng bọn hay không thì cũng phải g.i.ế.c nó trước. Nếu chưa g.i.ế.c xong mà lũ khác kéo tới, e là cả đám chúng ta không sống nổi đâu!"

Lời anh nói khiến mọi người lập tức hành động. Lê Tri, Hứa Yến và Tiêu Thâm xông lên, vũ khí c.h.é.m tới tấp, trong khi những người khác hỗ trợ phía sau, dùng lửa, đạo cụ, tất cả những gì có thể để tiêu diệt con quái vật.

Quan Tiểu Tinh nhận ra đuốc trong tay Lê Tri đã tắt, vội vàng châm một cây khác định đưa cho cô. Nhưng chưa kịp bước tới, cô đã thấy Lê Tri bất ngờ nhảy lên, ôm lấy đầu con quái vật rồi trèo lên lưng nó.

Con quái vật gào thét điên cuồng, cánh vỗ dữ dội hòng hất cô xuống.

Nhưng Lê Tri bám chặt cổ nó, hai tay siết lấy những chiếc gai nhọn tua tủa, chân giẫm mạnh lên lưng, ép phần thân trên nó ngửa ra.

Chính khoảnh khắc ấy, Tiêu Thâm và Hứa Yến lập tức lao tới, đ.â.m sâu lưỡi d.a.o vào bụng con quái vật.

Tiếng rít lần này rùng rợn đến mức mặt đất như rung lên. Một luồng chất lỏng xanh biếc b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Quái vật giãy giụa, nhưng cơ thể bị thương nặng khiến nó không thể bay nổi. Nó vùng lên lần cuối, đ.â.m mạnh vào vách núi, rồi gục xuống. Đôi cánh khổng lồ rũ xuống, mềm oặt vô lực.

Lê Tri nhảy xuống khỏi lưng nó, hơi thở dồn dập, cánh tay phải tê liệt không thể nhấc lên nổi.

Hứa Yến thấy sắc mặt cô tái đi, vội vén tay áo cô lên. Những vết thương đỏ thẫm loang lổ trên cánh tay, bị gai nhọn rạch sâu vào da thịt. Cô nhíu mày:

"Có độc không vậy?!"

Lê Tri không đáp, chỉ lấy từ kho đạo cụ ra một lọ xịt mà Lý Kiến Hề đã từng đưa cho. Vừa xịt lên, những vết thương lập tức se lại, khô dần và đóng vảy. Nhưng tay cô vẫn không có cảm giác.

"Có vẻ là độc đã ngấm vào thần kinh. Chắc phải đợi nó tự tan thôi." Cô lặng lẽ kéo tay áo xuống, ánh mắt hướng về phía con đường mòn dẫn vào rừng. "Chúng ta gây ồn quá lớn. Chắc chắn dân trại đã nghe thấy rồi. Phải rút thôi."

Không ai phản đối. Ở lại nơi này thêm phút nào là thêm một phần nguy hiểm. Họ bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc ấy, một âm thanh ghê rợn lại vang lên từ phía xa.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy trong màn đêm, một cái bóng khổng lồ đang lao vút về phía họ.

Người chơi hoảng loạn hét lên:

Mộng Vân Thường

"Lại một con nữa! Nó thực sự gọi viện binh à?!"

Tình hình trở nên nguy cấp. Cánh tay Lê Tri không thể dùng được, nhóm họ vừa mất đi một phần chiến lực. Thể lực ai nấy cũng đã kiệt quệ. Đối đầu thêm một con nữa... thật sự rất khó.

Họ vội vã vào thế phòng thủ, nhưng khi cái bóng kia hạ xuống mặt đất, ai nấy đều c.h.ế.t lặng.

Hàn Văn Lâm thốt lên đầu tiên:

"Là Lý Kiến Hề!"

Một loạt tiếng xôn xao lập tức nổi lên:

"Gì cơ?! NPC đồng minh hả?! Sao anh ta lại thành ra thế kia?!"

"Trông anh ta vẫn còn khá đẹp trai, chẳng giống con quái vật lúc nãy chút nào!"

"Nhưng nhìn anh ta có vẻ... không kiểm soát được thì phải. Liệu có còn là đồng minh không đấy?"

Không ai dám lơi lỏng cảnh giác.

Lý Kiến Hề giương đôi cánh khổng lồ, ánh mắt xanh lục nhấp nháy, lúc sáng suốt, lúc lại hung dữ. Cảm giác như bản năng quái vật trong anh đang bị khơi dậy dữ dội.

Khi anh ngửi thấy mùi m.á.u tanh của đồng loại bị giết, đồng tử co lại, ánh mắt anh dần trở nên đỏ ngầu, hơi thở nặng nề.

Bất ngờ, Lê Tri bước lên.

Hàn Văn Lâm định giữ cô lại nhưng Hứa Yến kéo tay anh: "Đừng. Cô ấy biết mình đang làm gì."

Không khí như đông cứng. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào Lê Tri khi cô từng bước tiến tới, cho đến khi đứng ngay trước mặt con quái vật khổng lồ kia.

Lý Kiến Hề vỗ cánh nhẹ, ánh mắt phức tạp. Nhưng khi hơi thở của Lê Tri phả vào anh, mùi m.á.u trong không khí như bị lấn át.

Anh từ từ trấn tĩnh lại. Đôi mắt dần dịu xuống. Và rồi... anh nhìn cô. Ánh mắt ấy chạm đến môi cô, rồi lập tức rời đi như thể sợ chính suy nghĩ trong đầu mình.

Lê Tri giơ tay lên, định chạm vào anh.

Lý Kiến Hề khẽ giật mình, bản năng khiến anh muốn né đi, nhưng rồi lại dừng lại, gượng cười khổ, giọng khàn đặc, chứa chút hoảng loạn và xin lỗi:

"Nếu em muốn đánh, cứ đánh đi. Là tôi sai."

Lê Tri bật cười khẽ:

"Anh tưởng em muốn đánh anh à?"

Lý Kiến Hề cúi đầu, giọng đầy ăn năn:

"Xin lỗi, tôi không nên..."

Không nên cái gì, anh không nói tiếp.

Nhưng màn hình livestream đã thay anh nói hết:

— Không nên ôm em!

— Không nên hôn em!

— Không nên nhân lúc em hôn mê mà hôn em!

— KHÔNG, chính là nên làm thế!

— Lý Kiến Hề, hôn sớm hơn chút nữa thì đã là vợ chồng rồi!

— Em tha thứ cho anh đi mà, quái vật nhỏ của em đáng thương quá rồi!

Lê Tri chớp mắt:

"Đó là truyền khí sao?"

Lý Kiến Hề sững người:

"Gì cơ?"

Nhưng rồi anh hiểu.

Cô đang hỏi, hành động của anh đêm đó, là truyền khí cứu mạng, hay là một nụ hôn?

Trong cơn mất kiểm soát, liệu có còn chút lý trí nào để anh... nhân cơ hội làm chuyện mình khao khát từ lâu?

Nhưng anh biết rõ mình là ai. Một kẻ không được quyền yêu, không có quyền chạm vào người mình yêu.

Không thể rời khỏi phó bản, bị hệ thống trói buộc, cho dù có giữ được hình người, thì cũng chỉ là một con quái vật đang giãy dụa trong cái lồng vô hình.

Lê Tri nhìn thấy trong ánh mắt anh một lần nữa xuất hiện sự tàn nhẫn. Quá giống con quái vật lúc nãy.

Xa xa, từ trong rừng, có tiếng người vọng tới.

Ánh đuốc kéo dài như một con rồng lửa, đang nhanh chóng áp sát.

"Người của trại tới rồi!"

Cả nhóm người chơi lập tức rơi vào hoảng loạn.

Lý Kiến Hề nhìn về phía đó, rồi ép giọng nói với Lê Tri:

"Đi theo tôi."

Người quá đông, anh không thể bay đưa hết tất cả, chỉ có thể dẫn họ chạy xuyên rừng, vào sâu trong khu nguyên sinh chưa bị con người xâm phạm.

Không ai dám thắp đuốc, sợ bị phát hiện.

May mắn thay, đôi cánh của Lý Kiến Hề phát ra ánh sáng xanh lam nhạt, tựa như ánh phát quang của loài sứa sâu dưới biển, dìu dắt họ trong bóng đêm.

Anh bay phía trước, không biết là do uy áp của anh hay sự quen thuộc với vùng rừng này, mà suốt dọc đường, họ không gặp bất kỳ sinh vật nguy hiểm nào.

Họ lặng lẽ chạy theo, chân dẫm lên cành khô lá mục, không biết đã đi bao xa, chỉ khi trăng lên đỉnh đầu, Lý Kiến Hề mới dừng lại.

Lê Tri bật đèn pin, rọi về phía trước.

Là một vách núi dựng đứng, bên dưới là hang động rộng lớn, đủ để mười mấy người chen vào trú ẩn.

Trên vách đá có dòng nước mỏng chảy xuống, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

Trong bụi cỏ quanh hang, lộ ra những bộ xương trắng hếu — cả người lẫn thú.

Có lẽ... đây chính là nơi ẩn náu của Lý Kiến Hề.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận