Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 317

Lê Tri chớp mắt. Hóa ra mình còn có một đứa con trai. Còn “Hồ Điệp” – cái tên nghe như tên gọi thân mật của một nha hoàn thân cận, có thể giống vai trò của cô gái đang đứng sau lưng mình.

Nha hoàn bắt đầu giúp cô trang điểm. Phấn trắng được dặm lên mặt dày như lớp bột, mùi thơm nồng như muốn xộc thẳng vào não. Sau đó là má hồng, son đỏ, lông mày kẻ dài – từng đường nét sắc lạnh như khuôn mặt của người đã chết.

Lê Tri nhìn vào gương: “…”

Thật sự, giống ma hơn người.

Mộng Vân Thường

Khán giả trên livestream cũng bắt đầu mất kiểm soát:

[Khoan đã!!! Sao lại làm vậy với gương mặt của Lê Tri!!!]

[Aaa trông như xác c.h.ế.t được dặm lại phấn son để lên bàn thờ ấy!!!]

[Chị gái nha hoàn gì đó, chị có chắc đây là trang điểm đẹp không?]

[Tôi nghi nha hoàn đang thấy một khuôn mặt khác, chứ không thì… vô lý lắm!!!]

[Khoan… nhân vật Lê Tri đóng là một phụ nữ đã sinh hai con, con gái sắp cưới, chắc phải tầm ngoài bốn mươi… Có khi NPC nhìn thấy hình ảnh thật, nên mới phải hóa trang che lại?]

[Nhìn vào mắt Lê Tri đi, có ai thấy cô ấy đang muốn hét lên không?]

Lê Tri tuy không đến mức sụp đổ, nhưng đúng là cũng nghẹn lời.

Tuy nhiên, cô hiểu rõ một điều – nếu muốn sống sót trong phó bản này, tốt nhất là đừng nghi ngờ những gì NPC làm. Nếu vai diễn của "phu nhân" này vốn dĩ trang điểm thế, thì cứ để vậy. Chống lại chỉ khiến cô dễ bị lộ.

Trang điểm xong, trời cũng đã sáng. Nha hoàn cung kính đỡ cô đứng dậy: “Phu nhân, giờ lành đã đến, chúng ta nên đến Nhã Uyển thôi.”

Lê Tri gật đầu, gương mặt trắng bệch như xác chết, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Khắp hành lang, khung cảnh náo nhiệt giả tạo được dệt bằng lụa đỏ giăng đầy, từ hành lang đến cửa ngõ, đâu đâu cũng là màu đỏ như máu. Không khí vui tươi, nhưng lại lạnh như âm ty.

Đi chưa đầy mười phút, họ đã đến Nhã Uyển – một sân vườn yên tĩnh và sạch sẽ, trang trí bằng những dải lụa đỏ và một chữ “Hỷ” đỏ chói treo trên cổng.

Lê Tri vừa bước vào, một mùi tro nồng nặc xộc vào mũi.

Bốn góc sân là bốn đống tro giấy tiền còn chưa cháy hết, vẫn bốc khói âm ỉ. Lê Tri cúi xuống nhìn – giấy tiền màu đỏ. Lần đầu tiên cô thấy loại giấy tiền này.

Một cánh cửa phía trước mở ra. Một chàng trai trẻ mặc trường bào đứng trước cửa chính, dáng vẻ nhã nhặn nhưng mang theo sự lạnh lẽo khó tả. Khi ánh mắt cậu ta chạm phải ánh mắt Lê Tri, không khí dường như chùng xuống một nhịp.

Nha hoàn lên tiếng: “Đại thiếu gia, phu nhân đến rồi.”

Chàng trai gượng gạo gật đầu: “…Nương.”

Lê Tri mỉm cười đáp lại, không chút do dự: “Ừ.”

Tề Vĩnh Dật: “……”

Lê Tri hỏi tiếp: “Muội muội con thế nào rồi?”

Tề Vĩnh Dật đáp với vẻ ẩn ý: “Rất an tường, nương cứ yên tâm.”

Từ “an tường” – không cần nói rõ, Lê Tri cũng hiểu.

Hai người họ trao đổi ánh mắt, rồi cùng bước vào gian phòng.

Ngay khi bước chân vào, mùi xác c.h.ế.t xộc thẳng vào mũi, khiến không khí đặc quánh.

Giường cưới trong phòng phủ chăn gấm đỏ, thêu uyên ương. Một đôi giày thêu đỏ mới tinh đặt ngay trước giường, bên cạnh là quả cầu lụa nhỏ. Trên bàn trang điểm có một cô gái mặc áo cưới, đầu đội phượng quan, đang nghiêng người tựa vào lòng một cô nha hoàn.

Một lão ma ma ngồi xổm trước mặt cô gái, đang cẩn thận bôi phấn lên mặt.

Khi thấy có người vào, lão ngẩng lên, nở nụ cười nhăn nheo: “Phu nhân đến rồi.”

Nha hoàn bên cạnh – chính là Hồ Điệp – đang đỡ “tiểu thư” không để cô ấy ngã quỵ.

Lê Tri nhìn qua. Cô gái kia chính là Trì Y. Sắc mặt trắng toát, môi gần như không còn chút máu, trông như đã c.h.ế.t đứng.

Khi thấy Lê Tri, trong mắt Trì Y thoáng lên tia hy vọng, ánh nhìn như đang cầu cứu.

“Hồ Điệp!” – tiếng lão ma ma đột ngột rít lên – “Đỡ tiểu thư cho chắc vào!”

Trì Y siết chặt tay, gượng gạo đỡ lấy “cô dâu” đang dựa vào lòng mình.

Lê Tri bước lên, liếc nhìn vào gương đồng. Trong gương, gương mặt của tân nương kia đã bắt đầu mục nát – những mảng da đã rữa ra, lộ ra phần thịt đen kịt bên dưới.

Lão ma ma vẫn đang thản nhiên thoa phấn lên từng chỗ thối rữa ấy, từng lớp, từng lớp, như đang vẽ lên mặt một con búp bê xác sống.

Sau cùng, bà ta nở nụ cười hài lòng:

“Thế này… mới thật đẹp.”

....

Âu Văn Đống từ từ mở mắt, cảm giác đầu óc như vừa bị một chiếc chuông đồng gõ trúng. Xung quanh anh là một căn phòng tràn ngập sắc đỏ, tươi rực đến chói mắt. Ánh sáng mờ mờ từ chiếc cửa sổ nhỏ rọi vào không giúp gì nhiều cho việc xua đi cảm giác quỷ dị nơi đây.

Trước mặt là chiếc giường cưới cổ, chăn đệm đỏ tươi, rèm giăng bốn phía, phía đối diện là bàn tròn trải khăn đỏ, trên đó đặt đôi nến hỷ cao gầy chưa được đốt, kế bên là một khay tròn đựng sẵn cân hỷ, rải đầy táo đỏ, long nhãn và đậu phộng – nghi thức truyền thống trong lễ thành hôn.

Anh ta đảo mắt nhìn quanh, tim đập dồn dập. Bầu không khí này, cách bày biện này... sao lại quen thuộc đến thế? Âu Văn Đống cố gắng đứng dậy, lảo đảo bước tới chiếc gương bên tường.

Thứ phản chiếu trong gương khiến anh suýt đứng không vững.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận